Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu - Khương Vũ

Chuyển ngữ: Huyền (Cherries chấm muối)

Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)

Khương Vũ tẩy đi lớp trang điểm còn sót lại, sau đó thay bộ đồ khác. Tuy tóc vẫn còn ướt nhưng cảm giác trên người đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô đi từ trong phòng thay đồ ra ngoài. Lúc đến hậu trường thì thấy trống không, không thấy bóng dáng Cừu Lệ đâu cả.

Cô thầm nghĩ không ổn rồi. Lúc chạy tới trước sân khấu, chỗ ngồi của đám Hạ Tử Lộ cũng trống trơn.

Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Cừu Lệ, vài giây sau thì điện thoại đổ chuông, giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên.



“Alo.”

“Anh đang ở đâu thế?”

“Rừng cây nhỏ phía trước hội trường.”

“Anh…”

Hình như Khương Vũ đã đoán ra được gì đó, trong lòng từ từ trầm xuống.

Trong rừng cây, Cừu Lệ nhìn thoáng qua đám con gái đang run lẩy bẩy, trầm giọng nói: “Em muốn cho bọn họ chết như thế nào?”

Khương Vũ bụm miệng lại, cảm giác tựa như đang bị nghẹt thở. Một lúc lâu mới chầm chậm nói ra vài chữ: “Cừu Lệ, anh hãy nghe em nói…”

“Không nghĩ ra được à? Vậy thì anh đây tự mình quyết định nhé.”

Giọng nói của cậu bình tĩnh mà trầm thấp, giống như chuyện đó chỉ là chuyện râu ria, bé nhỏ.

Khương Vũ khống chế sự run rẩy trong lòng, “Cừu Lệ, em chỉ muốn cho mình một sự công bằng thôi.”

“Yên tâm đi.” Cậu nhìn thấy Hạ Tử Lộ sợ tới mức xanh tím cả mặt, bỗng chốc cười nhẹ: “Anh sẽ cho em một sự công bằng.”

“Nhưng bạo lực không phải công bằng.” Khương Vũ cắn răng, nói với cậu từng chữ một: “Em muốn cho bọn họ trả giá gấp trăm ngàn lần so với nỗi đau về thể xác. Nếu anh làm gì bọn họ, em sẽ không chịu nổi cảnh đó. Em vĩnh viễn không có được công bằng mà em muốn.”

Cừu Lệ rơi vào trầm tư.

Khương Vũ tiếp tục nói: “Vũ nhục, xúc phạm, giẫm đạp tôn nghiêm của người khác dưới chân… Những tội ác mà họ đã gây ra, một chút nỗi đau về thể xác sao có thể bù lại được.”

Cừu Lệ nhìn chằm chằm đám chị đại trước mặt sợ tới mức co rúm, lẩm bẩm một chữ —

“Cút.”

Chân của đám Hạ Tử Lộ sớm đã mềm nhũn, bọn họ đỡ lấy lẫn nhau rồi chạy như điên tới hội trường. Giống như vừa thoát khỏi ác quỷ trong đêm đen, con người sẽ tha thiết muốn đến nơi có nhiều người để tìm kiếm sự che chở.

……

Khương Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Nỗi sợ hãi cô vừa mới trải qua lớn hơn tất cả những nỗi sợ hãi trong cuộc đời cô. Nếu như Cừu Lệ thật sự làm gì Hạ Tử Lộ…

Hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nỗi.

Có vài người sau khi biểu diễn xong thì đi xuống sân khấu cùng bạn, nhìn thấy Khương Vũ thì vội vàng xúm lại, mồm năm miệng mười mà nói —-

“Khương Vũ, điệu múa vừa nãy cậu rất đẹp!”

“Rất cảm động đó, tớ thấy miệng hiệu trưởng không ngậm lại được luôn.”

“Không ngờ cậu lại múa được như vậy đó nha.”

“Chủ yếu là ý tưởng này quá sức tuyệt vời. Khả năng truyền cảm và năng lực biểu diễn trên sân khấu của cậu đều tốt cả!”



Đúng lúc này, Tần Phỉ của bộ phận quản lí văn hóa và giải trí sải bước vào hậu trường, vừa mở miệng đã chất vấn Khương Vũ: ” Khương Vũ, sao em lại làm như thế?”

Khương Vũ cũng không rõ vì lí do gì: “Em như thế là sao ạ?”

“Điệu múa của em hoàn toàn không giống với lúc tập luyện!” Tần Phỉ kích động mà nói: “Em muốn dùng cách này để giành lấy mọi ánh nhìn ư!”

Nghe thấy bà ta nói như vậy, Khương Vũ chẳng còn hơi đâu mà giải thích với bà ta. Thay vào đó chỉ là thất vọng.

“Chủ đề của chúng ta là ánh sáng của sự nhiệt huyết, mạnh mẽ tiến về phía trước. Các bạn học sinh sống chan hòa, yêu thương nhau.” Tần Phỉ tiếp tục trách móc: “Em múa kiểu đó là kiểu gì? Suy sụp tinh thần, âm u, bạo lực… Em đã làm mất mặt nhà trường rồi!”

“Là em làm mất mặt nhà trường ạ?”

Khương Vũ nhìn bà, đáy mắt xoẹt qua một chút chế giễu: “Đây không phải là phần múa mà em đã chuẩn bị, cô Tần có biết vì sao không ạ?”

“Không phải là em không muốn giống với mọi người, muốn giành lấy mọi ánh nhìn à!”

“Bởi vì trước khi lên sân khấu, em bị đám chị đại trong trường đứng đầu là Hạ Tử Lộ tạt nước lạnh vào người, lớp trang điểm cũng bị trôi mất. Cô Tần nói đi, em có thể làm sao bây giờ.”

Cô Tần Phỉ sửng sốt một lúc, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như này. Bà ta cau mày nói: “Em nói tầm bậy cái gì đó. Cô nói cho em biết, bố của Hạ Tử Lộ là chủ tịch bất động sản Hạ Tường đang ngồi dưới sân khấu. Ông ấy là nhà tài trợ kim cương của trường chúng ta, nên em đừng nói bậy.”

Khương Vũ thoáng cười khẩy: “Phải vậy không ạ.”

Dường như Tần Phỉ cũng tự biết mình đuối lý, một lúc sau mới ngượng ngùng mà nói: “Quần áo thì bị ướt, lớp trang điểm thì bị trôi thì em không lên cũng được mà! Em lên rồi múa cái gì thế! Đúng là bôi nhọ hình tượng trường học của chúng ta!”

“Vì sao lại không lên? Em là người bị bắt nạt, là em sai sao!”

Ánh mắt của Khương Vũ nhìn chằm chằm bà ta: “Vì sao em phải gánh hậu quả vì sai lầm của người khác chứ! Vì sao em phải buông bỏ cơ hội lần này!”

“Cô cảnh cáo em, nếu em còn mang ảnh hưởng xấu đến cho nhà trường thì em phải chịu trách nhiệm!”

Dứt lời, Tần Phỉ thở hổn hển rời khỏi.

Cả người Khương Vũ xụi lơ ngồi xuống ghế. Những bạn học xung quanh nhìn nhau rồi cũng đều lặng lẽ rời đi, để lại cho cô một không gian yên tĩnh.

Cô ngồi một mình trong phút chốc, chợt nhìn ra ngoài hành lang thì thấy hình như có bóng người. Cô đứng dậy đi tới đó.

Ra là Tạ Uyên.

Tạ Uyên đứng từ xa nhìn cô, vẻ mặt rất phức tạp. Trong đáy mắt đen nhánh tràn đầy đau lòng và thương tiếc, còn mang theo chút kìm nén.

Khương Vũ sửa soạn lại mái tóc một chút, sau đó đi tới bên Tạ Uyên: “Chú Tạ, sao chú lại vào đây? Cháu vừa thấy chú ngồi ở hàng ghế đầu, chào mừng chú tới…”

Cô chưa kịp nói xong, Tạ Uyên đã cởi áo vest ra, chuẩn bị đặt trên cơ thể khẳng khiu của Khương Vũ.

Khương Vũ lui về sau theo bản năng, tránh khỏi áo vest của Tạ Uyên.

Theo lời của Khương Mạn Y nói, Tạ Uyên đã hơn bốn mươi tuổi, lại không cưới vợ. Mặc dù nhìn rất trẻ, nhưng suy cho cùng thì cô vẫn nên duy trì khoảng cách với ông.

Giọng nói của Tạ Uyên hơi khàn, “Mới nãy… Có phải cháu bị người khác bắt nạt không?”

Vừa mới nghe câu hỏi của ông, không biết vì sao mà mũi Khương Vũ cay cay, mắt cũng đỏ lên.

Thật tủi thân làm sao…

“Cháu có lạnh không?”

Cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: “Bây giờ thì không lạnh ạ.”

“Bọn họ có đánh cháu không?”

Cô cũng lắc đầu như vậy, nhưng lời thì lại không nói ra được, giống như bị nghẹn cái gì đó trong cổ họng.

Có thể là do lúc nhỏ không có bố nên bây giờ Khương Vũ cảm thấy rất khó chịu khi đối mặt với sự quan tâm của người bằng tuổi bố mình như vậy.

Tạ Uyên từng bước đi tới bên cô, lập tức nói: “Cháu không cần hiểu lầm, chú không có ý đồ gì với cháu cả. Cháu cũng đã biết chú có con gái thất lạc, chỉ là chú cảm thấy cháu rất giống với nó. Thấy cháu như vậy, trong lòng chú cũng rất khó chịu…”

“Cảm ơn chú, cháu không sao.”

“Thế thì vì sao lại khóc.”

Tạ Uyên nhìn thấy khóe mắt cô đã rưng rưng nước mắt, lăn dọc theo hai gò má mà rơi tí tách, giống như giọt mưa rơi không ngừng trên hiên nhà.

Khương Vũ dùng ống tay áo lau nước mắt, âm thanh khi cô nói xen lẫn giọng mũi: “Chỉ là khi nhìn thấy ngài Tạ thì cháu cảm giác rằng, nếu như cháu có bố, thì có lẽ sẽ không bị người khác bắt nạt. Nếu bố cháu biết chuyện này, nhất định sẽ đuổi cổ đám người bắt nạt cháu.”

Tạ Uyên nghe thấy cô nói thế, không tránh khỏi cảm giác đau lòng.

Ông rất muốn, rất muốn nhẹ ôm lấy con gái vào trong ngực. Nói với nó rằng, bố ở đây, bố sẽ bảo vệ cho con, sẽ không có ai có thể bắt nạt Tiểu Vũ nữa.

Nhưng lý trí nói cho ông biết, bây giờ không được, vẫn chưa đến lúc đó.

Tay Tạ Uyên đặt xuống đôi vai gầy yếu của cô, giọng nói kìm nén mà khàn khàn: “Chú làm chủ cho cháu.”

Khương Vũ biết Tạ Uyên thật lòng muốn giúp cô. Và cô cũng có thể tin tưởng ông.

Sau vài giây do dự, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, đưa cho Tạ Uyên.

“Lúc bọn họ bắt cháu vào phòng thì khi đó cháu có ghi âm vào trong điện thoại.”

……

Tiệc cuối năm vẫn đang tiếp tục ở hội trường. Sau khi tất cả tiết mục biểu diễn kết thúc, sẽ có một buổi lễ trao giải long trọng diễn ra. Các giám đốc điều hành từ nhiều công ty sẽ trao giải nhất nhì ba cho các học sinh.

Trong giai điệu sôi động, người chủ trì đọc bản thảo với ngữ điệu ngân vang đầy cảm xúc của mình-

“Kính thưa quý vị lãnh đạo, các bạn học sinh. Trong buổi tối khó quên hôm nay, chúng ta sẽ chào đón một năm hoàn toàn mới. Trung học Duật Hi chúng tôi vẫn luôn luôn tuân theo truyền thống dạy cho học sinh những đức tính tốt đẹp, lòng thương người, thương mình. Trong quá trình dạy và học thì thầy và trò, các bạn học sinh sống chan hòa, giúp đỡ lẫn nhau, bất kể trong học tập, hay là trong sinh hoạt.”

“Vốn dĩ chủ đề tiệc mừng cuối mới tối nay của chúng ta là các bạn học sinh sống chan hòa, yêu thương nhau và ánh sáng của nhiệt huyết. Đó là bởi vì từ lúc nhà trường thành lập nhiều năm qua chưa bao giờ xảy ra chuyện học sinh đánh nhau, có thể nói là mẫu mực nhất trong các trường trung học ở Bắc thành.”

…..

Đúng vậy, chủ đề của tiệc cuối năm là sống chan hòa, yêu thương nhau. Vì vậy mà mỗi một tiết mục của học sinh đều xoay xung quanh một chủ đề: nhiệt huyết, ánh mặt trời, mạnh mẽ tiến về phía trước.

Phần trình diễn lúc nãy của Khương Vũ bất ngờ như vậy, không phù hợp với hình tượng yêu thương nhau của nhà trường… Chẳng mấy chốc, những lời khen ngợi của người chủ trì đã tan thành mây khói, hóa thành hư ảo với giai điệu rộn rã của đội hợp xướng.

Điều đó giống như… mọi thứ đều chưa từng xảy ra vậy.

Sau khi trao thưởng giải nhất nhì ba xong, phần cuối cùng là trao thưởng cho giải đặc biệt của buổi tiệc tối nay.

Giải đặc biệt không phải là trao cho tập thể, mà là trao thưởng cho cá nhân. Người giành được giải thưởng có thể được Công ty Khoa học Kĩ thuật Duyệt Phương tài trợ tiền học bổng với trị giá là 40.000 tệ.

Tần Phỉ lên sân khấu, mở phong thư được đưa từ tay ban giám khảo. Ánh mắt bà ta nhìn về phía Đào An Hinh ở dưới sân khấu.

Đào An Hinh rất nóng lòng muốn lên sân khấu.

Cô ta và Tần Phỉ đã ngầm kí kết với nhau trong nhiều năm qua, cứ có giải đặc biệt là trao cho cô hết.

Mà cô ta là học sinh nghèo vượt khó luôn nằm trong top 10 của bảng xếp hạng toàn trường. Vì thế, sẽ không ai có tư cách đạt được giải thưởng này hơn cô ta hết!

Tần Phỉ mở phong thư ra, đọc tên “Đào Anh Hinh” trong giai điệu mạnh mẽ của buổi lễ trao giải.

Cả hội trường thoáng ngẩn người ra, theo sau đó là tiếng vỗ tay thưa thớt.

Vốn dĩ các học sinh tưởng rằng giải tưởng này phải thuộc về Khương Vũ chứ.

Dù sao thì phần trình diễn cuối cùng của Khương Vũ thật sự rất rung động lòng người, đánh sâu vào thị giác và tình cảm trong mỗi người.

Đào An Hinh ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay thưa thớt.

“Cám ơn sự tín nhiệm của thầy cô, của các bạn học sinh, em rất vui vì đã đạt được giải thưởng lần này. Trường học của chúng ta là một đại gia đình ấm áp, mỗi một người trong trường, mỗi một bạn học, đều thân thiết như anh chị em trong nhà. Dưới bầu không khí tốt đẹp như vậy, chúng em mới có thể học tập thật tốt và tạo ra nhiều thành tích xuất sắc, báo đáp công ơn dạy dỗ của thầy cô trong trường.”

Tần Phỉ vừa ý nhìn cô ta, “Tiếp theo, xin mời chủ tịch của Công ty Khoa học Kĩ thuật Duyệt Phương – ông Tạ Uyên lên sân khấu trao giải đặc biệt cho bạn Đào An Hinh.”

Nhưng, sau khi bà ta nói xong, mười giây, hai mươi giây trôi qua… Tạ Uyên vẫn ngồi im ở hàng ghế dành cho khách VIP.

Tần Phỉ xấu hổ mà nhìn Tạ Uyên: “Ông Tạ… mời ông.”

Lúc này, ông ta mới từ từ ngẩng đầu, thoáng nhìn Đào An Hinh trên sân khấu một cách hời hợt, nói ra ba chữ: “Tôi từ chối.”

Ông vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, kể cả mặt của Đào An Hinh cũng trắng bệch.

Tạ Uyên vậy mà lại nói: Từ chối?

Cái này giống như là tát thẳng vào mặt nhà trường và Đào An Hinh vậy.

Tần Phỉ lúng túng cười cười, nhẹ nhàng dò hỏi: “Ông Tạ, ông có thể cho tôi biết nguyên nhân nào mà khiến ông phải từ chối không?”

“Tôi không hài lòng với tiết mục của em ấy. Tôi không thể tưởng tượng được một ngôi trường tràn ngập bạo lực, nhưng lại ra sức dựng lên khung cảnh yên bình giả tạo. Sau lưng sự vui vẻ của mấy người, rốt cuộc có bao nhiêu tiếng khóc nức nở của bạn học khác.”

Ông ta vừa dứt lời, âm nhạc vốn dĩ vui vẻ bỗng ngừng lại đột ngột. Ngay sau đó, trong hội trường vang lên một đoạn ghi âm. Trong đấy có tiếng nước, tiếng chửi rủa, tiếng khóc nức nở và còn có cả tiếng cười –

“Con đ*! Cái con đ* này!”

“Muốn múa trên sân khấu à, tao tác thành cho mày, đi mà múa đi nha!”

“Nếu mày muốn lên sân khấu như vậy, tao cũng có thể, chúng tao đều có thể!”

“Lau lớp trang điểm của nó đi!”

“Cứ cởi quần áo của nó đi, để nó lên sân khấu như thế trình diễn cho mấy tên có tiền xem, không phải là muốn bám lấy mấy tên đó sao. Ha ha ha, cứ để cho nó toại nguyện.”

Ngay sau đó là âm thanh của đồ vật ngã xuống, cùng với đó là giọng nói khàn khàn của Khương Vũ vang lên –

“Cút.”

Dường như cô đang chống lại gì đó, bởi vì có thứ gì đang liên tục ngã xuống. Và chắc hẳn hiện trường khi ấy là một khung cảnh hỗn loạn…

“Cứ như vậy đi, dù sao nó cũng không lên sân khấu được.”

“Bên ngoài có đang người đi tới, đi mau!”



Đoạn âm thanh này kết thúc trong hội trường yên tĩnh không tiếng động.

Không ai nói chuyện, ngay cả hít thở… cũng trở nên rất cẩn thận. Vì họ sợ làm ảnh hưởng đến những linh hồn đang hoảng loạn trong bóng tối.

Khi nghe đoạn ghi âm này, trong lòng của mọi người đều đang run rẩy.

Khương Vũ thong thả đi vào từ cửa bên của hội trường, tóc của cô vẫn chưa khô. Bởi vì lạnh, bởi vì tức giận nên tay không kìm chế được mà run run…

Ngay lập tức, cô bước tới trước mặt đám Hạ Tử Lộ, nắm lấy áo của Hạ Tử Lộ, dùng sức mà lôi cô ta lên sân khấu.

Trong nháy mắt, ánh đèn chói chang chiếu vào mặt Hạ Tử Lộ, chiếu rõ mồn một khuôn mặt tái nhợt nhúm nhó của cô ta.

Hạ Tử Lộ giống như con kiến trong cống ngầm mà bị hắt sáng trước mặt mọi người. Cô ta sợ ngây cả người, hai chân mềm nhũn, ngồi xổm trên mặt đất, sợ hãi mà bắt đầu òa khóc—

“Không phải tôi! Tôi không làm gì cả!”

“Bố tôi là Chủ tịch bất động sản Hạ Tường, ông ấy đang ở đây, tôi không làm cái gì hết!”

“Các người không có chứng cứ, người trong đoạn ghi âm không phải là tôi! Không phải tôi!”

“Khương Vũ, cô cứ chờ đó! Cô chờ đó! Bố tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Hạ Tử Lộ đã bắt đầu nói xằng nói bậy: “Cô ta mưu hại tôi! Đây là âm mưu, tôi chưa làm cái gì cả, tôi là học sinh ba tốt, là cán bộ ưu tú, tôi sẽ không làm những việc như này, các người đừng có bị kẻ nghèo hèn này lừa, cô ta ghen tị tôi! Bố, con thật sự không làm gì cả.”

Hạ Tử Lộ nhìn bố dưới sân khấu mà cầu xin sự giúp đỡ, hy vọng có thể được ông ta bảo vệ.

Bố của Hạ Tử Lộ – chủ tịch bất động sản Hạ Tường đứng lên, tức giận trách cứ: “Một đoạn ghi âm ngắn như thế có thể chứng minh được gì chứ! Nói xấu con gái của tôi, tôi kiện mấy người tội phỉ báng!”

Nhưng, ông ta còn chưa dứt lời thì trong hội trường đã có một học sinh từ từ đứng lên.

Người đó là bạn của Khương Vũ – Trần Vi.

Cô chỉ vào Hạ Tử Lộ, chầm chậm nói: “Cậu ta ép tôi phải làm bài tập cho cậu ta. Nếu tôi không làm, thì cậu ta kéo bè kéo phái cho tôi ăn tát. Còn bảo nếu như tôi nói cho giáo viên, thì mỗi ngày tôi đều phải chịu cảnh ăn từng cái tát vào mặt.”

Mặc dù giọng nói của cô ấy không lớn, nhưng lại như búa tạ đánh vào lòng của mỗi người.

Ngay sau đó, lại có cô gái khác đứng lên, chỉ vào Hạ Tử Lộ nói: “Cậu ta có ảnh chụp của tôi, uy hiếp sẽ tung nó lên mạng.”

“Cậu ta xem nhật kí của tôi, còn đọc ra trước mặt mọi người!”

“Cậu ta quyến rũ bạn trai của tôi, cắt tóc của tôi.”



Từng người rồi từng người đứng lên, mỗi một bàn tay chỉ vào cô ta như lưỡi dao sắc bén được tập hợp lại rồi ném lên sân khấu – nơi có tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện.

Hạ Tường ngã ngồi trên ghế, kinh hãi không thôi. Ông ta không ngờ đứa con gái dịu dàng trước mặt mình lại làm những việc tồi tệ như thế ở trong trường!

Hạ Tử Lộ nhìn thấy những cô gái mình đã ức hiếp trong quá khứ đều đứng dậy lên án hành vi tội ác của cô ta.

Hạ Tử Lộ không thể phản bác lại dù chỉ một câu. Cô ta yếu ớt mệt mỏi ngã ngồi trên mặt đất.

Thậm chí, cô ta không dám nhìn thẳng mặt của các cô ấy…

Đúng lúc này, ngoài hội trường vang lên tiếng ò í e của xe cảnh sát.

Tạ Uyên vừa mới báo cảnh sát. Bây giờ cảnh sát đã đến và đưa Hạ Tử Lộ và đám bè phái của cô ta ra khỏi hội trường.

Đám ấy bị cảnh sát còng tay lại, đầu cúi thấp. Không còn thấy dáng vẻ kiêu ngạo như bình thường đâu cả.

Mặt Khương Vũ không chút thay đổi nhìn bọn họ. Bây giờ, cô bỗng nhiên cảm nhận được toàn bộ dũng khí của mình đã quay trở lại.

Thì ra, người luôn ức hiếp người khác trông độc ác như thế, nhưng cũng sẽ sợ hãi đến vậy.

Cũng dễ bị tổn thương.
Nhấn Mở Bình Luận