Chuyển ngữ & Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Trong lúc chuẩn bị cho buổi biểu diễn ba lê cuối năm, Khương Vũ cũng bắt đầu dành dụm tiền học của trường nghệ thuật Esmeralda.
Chỉ cần cho cô một cơ hội, cô tin rằng mình nhất định sẽ được chọn.
Dạo gần đây vì nhiệm vụ [cứu vớt thiếu niên ác ma] mà Khương Vũ hơi sa sút tinh thần, rơi vào trạng thái lười biếng.
Mặc dù đây là một cái “bánh vẽ” to thật to, nhưng thù lao lại tới ba trăm triệu tệ.
Nhưng mà để lấy được khoản tiền này không phải chỉ cần vài ngày, vài tuần ngắn ngủi là được. Thậm chí là phải mất đến tận mấy tháng. Thế nên cô phải lo cho cuộc sống của mình trước đã.
Song, điều Khương Vũ không ngờ là vào một buổi chiều tan học, cách đó mấy phút. Khương Vũ nhận được một thông báo từ app [đã biết]: “Bởi vì cô đã tái sinh được một khoảng thời gian nhưng không thực hiện nhiệm vụ [cứu vớt thiếu niên ác ma] nên trừ 500 tệ trong tài khoản sống lại, số dư hiện tại là 4300 tệ.”
Khương Vũ kinh hồn bạt vía, kiểm tra số dư trong tài khoản. Quả nhiên, số dư còn lại sau khi cô đóng học phí đã thiếu mất 500 tệ!
Cái app thối tha, sao còn có vụ trừ tiền nữa chứ!
Khương Vũ gửi mấy dấu “???”
Dịch vụ số trả lời Khương Vũ: Sau khi nhận nhiệm vụ, trong một khoảng thời gian dài không thực hiện sẽ bị cho là [kéo dài thời gian quý báu của người ủy thác]. Trừng phạt: Kéo dài một ngày thì trừ tài khoản 500 tệ. Nếu không còn số dư trong tài khoản thì người được tái sinh cũng kết thúc cuộc đời mới.
Khương Vũ: …
Dịch vụ số: “Nếu như người được tái sinh bắt đầu nhiệm vụ trong vòng 12 giờ thì số tiền đã bị trừ sẽ được hoàn trả lại tài khoản.”
Khương Vũ: Được, ngươi thắng!
Cô đặt điện thoại xuống, nhìn Trần Vi đang thu dọn sách vở để chuẩn bị ra về: “Tiểu Vi, cậu giúp tớ nghe ngóng một chuyện.”
Trần Vi: “Cậu nói đi.”
Khương Vũ nhìn xung quanh, sáp lại gần cô ấy, thì thầm: “Cậu biết Cừu Lệ không?”
Trần Vi cũng đè thấp âm lượng: “Tớ có biết cậu ta, nhưng mà… sao cậu lại nhỏ tiếng thế?”
“Vì cậu ta rất nguy hiểm nên phải nói nhỏ thôi.” Khương Vũ tiếp tục nói: “Cậu biết cậu ta học lớp nào không?”
“Lớp 3 á.” Trần Vi đáp: “Cậu ta không phải vừa chuyển đến đây vào học kỳ trước sao. Tớ nghe nói là đích thân hiệu trưởng “đào” nhân tài ở trường số 12 ấy, còn kể là chỉ số thông minh của tên đó cao lắm đấy. Học sinh trường chúng ta làm gì có ai bằng cậu ta.”
Những điều này, Khương Vũ biết chứ. Ở kiếp trước, cậu ta là tên tội phạm thông minh được báo đài đưa tin liên tục trong mười ngày.
“Trước khi chuyển đến đây cậu ta học trường số 12?”
“Đúng vậy, không ngờ đúng không.”
Nghe nói trường số 12 là ngôi trường cấp ba tệ hại nhất ở Bắc thành, tỷ lệ học sinh rớt đại học cao, vàng thau lẫn lộn, thường xuyên xảy ra bạo lực học đường. Mà giáo viên ở đấy cũng chẳng biết ai tốt, ai xấu.
“Nếu như không phải thành tích Cừu Lệ tốt thì sao trường mình có thể nhận cậu ta chứ. Còn được miễn toàn bộ học phí và cấp học bổng.”
Cô lấy đầu ngón tay gõ gõ đầu mình: “Vậy ở đây của cậu ta có vấn đề, nói chính xác là có chướng ngại tình cảm… Cậu đừng chọc cậu ta đấy nhé!”
Đương nhiên là Khương Vũ cũng không muốn đụng đến cậu ta, nhưng mà không làm nhiệm vụ thì sẽ nghèo, sau đó là nghèo đến chết.
Cô cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Cừu Lệ chính xác là có chướng ngại tình cảm.
Nói cụ thể thì là không cảm nhận được tình cảm thông thường của con người, lạnh nhạt, ích kỷ, không có khả năng đồng cảm. Cho nên cậu rất khó cảm nhận được tình cảm trong những sự việc thường ngày.
Do đó, theo như phân tích của các chuyên gia trên ti vi thì tâm lý của cậu ta đã bất thường thì khi giết người hay tra tấn người khác cũng không cảm nhận được bất kỳ cảm giác nào.
Kiểu chướng ngại tâm lý này, căn bản gọi là “giết người không ghê tay” để hình dung!
Khương Vũ thật sự rất sợ cậu ta.
Nhưng, sợ thì sợ, chứ nhiệm vụ thì vẫn phải làm.
Cô ra khỏi cổng trường từ sớm, đứng bên kia đường đợi Cừu Lệ. Chẳng mấy chốc, cô đã nhìn thấy cậu ta đi ra một mình.
Dáng người cậu cao gầy, trên trán dán miếng băng cá nhân màu nâu, đeo cặp sách bằng một bên vai, mặc đồng phục màu trắng xanh.
Trông cậu ta thế này, thì chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, hồn nhiên, trong sáng.
Ai có thể tượng tưởng được rằng, sau này cậu ta lại trở thành tội phạm.
Khương Vũ nghĩ đến nhiệm vụ của mình, nhanh chóng chạy theo cậu ta.
Đương nhiên là cô không dám tiến lên trước và bắt chuyện với cậu, cô chỉ có thể như lần trước, đi theo sau lưng cậu. Trước tiên là tìm hiểu, làm rõ hoàn cảnh của cậu rồi tính tiếp.
Cừu Lệ vẫn đến cửa hàng tiện lợi, mua một lon Sprite. Lần trước là kem socola, thì lần này là kem sữa chua đậu đỏ.
Vừa đi vừa ăn.
Ai có thể ngờ rằng, dáng vẻ vừa đi vừa ăn của cậu học sinh cấp 3 kia lại trở thành tên tội phạm đáng sợ khi trưởng thành chứ.
Đi ngang đầu ngõ, có một đám nhóc đang ăn hiếp một cậu bé, xô xô đẩy đẩy cậu bé trên mặt đất rồi cướp lấy xe đồ chơi trong tay cậu bé.
Cậu bé chảy nước mắt, đám nhóc ấy xô đẩy cậu bé khiến cậu lăn đến bên chân Cừu Lệ, cậu bất lực nhìn về phía Cừu Lệ mà ra tín hiệu giúp đỡ: “Anh ơi, giúp em với! Cứu em!”
Song, Cừu Lệ vẫn ngậm kem trong miệng, trực tiếp đi qua người cậu bé.
Nội tâm không mảy may gợn sóng, con ngươi không hề chuyển động.
Trên thế giới này, mỗi một ngày đều xảy ra bạo lực học đường và ức hiếp kẻ yếu.
Cậu không cảm nhận được cái khốc liệt của thế giới này, không quan tâm đến vui buồn những người xung quanh.
Cậu đi đến góc ngõ, bỗng nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng quát lanh lảnh: “Dừng tay!”
Cừu Lệ hơi nghiêng đầu, chợt nhìn thấy Khương Vũ vội chạy đến để bảo vệ cậu bé bị bắt nạt sau lưng, nói với đám nhóc kia: “Ỷ đông hiếp yếu thì làm gì đáng mặt đàn ông!”
Đứa lớn nhất trông cũng tầm học sinh cấp 2, ỷ đông nên chẳng sợ Khương Vũ chút nào mà đáp lời: “Chị gái! Khuyên chị đừng có mà nhiều chuyện, chị không phải là đối thủ của bọn tôi.”
“Không phải chị đây không đánh lại mấy đứa, anh chị đang ở đây, anh ấy đánh đấm hay lắm đấy. Các em có mười đứa cũng không phải là đối thủ của anh đó đâu.”
Dứt lời, Khương Vũ chỉ chỉ vào góc ngõ mà Cừu Lệ đang đứng.
Các giống đực tựa như luôn cùng điện tích đẩy nhau. Khi đám nhóc nhìn thấy Cừu Lệ, sợ đến mức không nói được lời nào. Mặc dù cậu chẳng làm gì cả, chỉ đi ngang qua bọn nhóc mà tụi nó vẫn cảm nhận được sức mạnh kì lạ nào đó trên người cậu, tuyệt đối là người không nên đụng vào.
Đám nhóc nhìn nhau, cuối cùng là lựa chọn giải tán.
Khương Vũ quỳ xuống, đưa khăn giấy cho cậu bé lau nước mắt, nói với cậu: “Sau này chúng nó còn bắt nạt thì em nhất định phải đánh lại.”
Cậu bé thút thít nhìn Khương Vũ: “Em… không dám.”
“Phải làm thế.” Khương Vũ kiên định: “Không sợ bị đánh, nhưng nhất định phải đánh lại. Bất kỳ sự bắt nạt nào cũng đều phải trả giá. Có như vậy, cho dù em không đánh lại nhưng họ sẽ không thấy việc bắt nạt em là một việc hết sức bình thường.”
Cậu bé trầm ngâm rồi gật gật đầu, nói một tiếng cảm ơn với cô rồi rời đi.
Cừu Lệ quay đầu lại nhìn Khương Vũ, trong đôi mắt cậu chợt hiện lên tia hứng thú.
Khương Vũ vẫy vẫy tay về phía Cừu Lệ: “Ấy, trùng hợp thật, lại gặp nhau nữa rồi.”
Cừu Lệ ngậm kem, thuận miệng nói: “Không trùng hợp, là cậu cố ý đi theo tôi.”
“…”
Mặt Khương Vũ sượng lại khi bị vạch trần như vậy, sờ sờ đầu: “Cũng không phải là đặc biệt cố ý.”
“Sao?”
“Tớ muốn làm quen với cậu, tớ là Khương Vũ.” Cô duỗi tay về phía anh: “Cậu là Cừu Lệ sao, rất vui khi được làm quen với cậu.”
Ánh mắt ngả ngớn của đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia rơi xuống người cô, cười lạnh: “Nói thật, có cái gì mà rất vui?”
“…”
Dm, cậu ta ấy vậy mà cắt đứt cuộc nói chuyện này.
Khương Vũ nhìn cậu thiếu niên tình tính khó chịu, âm trầm. Cô biết, khi nói chuyện với cậu, cô cần phải cẩn thận.
“Tớ muốn kết bạn với cậu thôi mà.” Khương Vũ cố gắng thể hiện thiện chí của mình hết mức có thể, hi vọng cậu có thể nới lỏng đề phòng với cô.
Cừu Lệ chỉ lẩm bẩm một chữ “Cút.” .
Truyện đề cử: Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ
Dứt lời, cậu bỏ tay vào trong túi, bước về phía trước một cách lười biếng.
Khương Vũ nhìn bóng dáng cao gầy của cậu. Thành thật mà nói thì nhiệm vụ trị giá ba triệu này thật khó xơi.
Nhưng cô cũng không thể nào mà bỏ cuộc.
Cô đã chấp nhận làm nhiệm vụ, nếu như không hoàn thành thì không chỉ bị trừ tiền mà mạng sống của cô cũng bị đe dọa.
Dù sao cũng phải chết, vậy thì cứ làm cho bằng được.
Khương Vũ đuổi theo Cừu Lệ: “Cậu đang đi đâu thế, cậu về nhà hả? Hay là tớ mời cậu ăn cơm nha?”
Cừu Lệ dừng bước, xoay người lại, bất thình lình chụp lấy ót của Khương Vũ.
Đôi mắt cậu gần trong gang tấc. Theo bản năng, cô cảm nhận được hơi thở nguy hiểm khiến trái tim mình đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô muốn thoát ra nhưng không đủ sức, bàn tay cậu như móng vuốt siết chặt lấy cô, khiến cả da đầu cô đau đớn.
Cậu lạnh giọng: “Cậu muốn gì từ tôi.”
“Không… không có mà.”Khương Vũ căng thẳng đến mức lạc cả giọng: “Kết, kết kết bạn.”
Cậu phảng phất như nghe thấy một câu chuyện cười, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Muốn làm bạn với tôi?”
Khương Vũ biết, nếu như không bịa ra một lý do hợp tình hợp lý thì việc muốn lại gần cậu đã khó nay lại càng thêm khó
Nói sao đây, sao đây. Không thể nói với cậu ta rằng cậu của tương lai nhờ tôi đến cứu cậu, cho dù thế nào cũng đừng giết người!
Tay của Cừu Lệ siết chặt cái ót của cô: “Nghĩ lâu như vậy, có lý do rồi?”
Khương Vũ cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của cậu, lại nghĩ đến sự việc xảy ra bên sông tối nọ, cô hạ quyết tâm, tức giận: “Đồ thối tha nhà cậu cứu mất nụ hôn đầu của tôi!”
Cừu Lệ:?
Cô trừng mắt với cậu, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cậu không muốn chịu trách nhiệm sao!”
Cừu Lệ:…
Đúng là cậu không ngờ đến.
Khương Vũ nói xong câu đó thì đối mặt với người con trai mang dáng vẻ lạnh lùng này. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô cảm giác được sống lưng của mình đang toát ra mồ hôi lạnh.
Không còn cách nào nữa, ngoại trừ vừa ý cậu thì còn có lý do mang tính chất ăn vạ này. Khương Vũ thật sự không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn để tiếp cận cậu.
Cừu Lệ như nghe thấy một câu chuyện cười giữa ban ngày, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười buốt giá: “Cậu là học sinh tiểu học?”
“Hả.”
“Có biết sự khác nhau giữa hô hấp nhân tạo và hôn không?”
“Tớ biết chứ.”
Cô còn chưa dứt lời thì thiếu niên bỗng kéo cô lại gần cậu khiến cho mặt hai người sát lại gần nhau, hơi thở hòa quyện.
“Tôi thấy cậu không hiểu chuyện.” Đôi mắt đen của cậu toát ra sự nguy hiểm: “Ông đây chịu trách nhiệm, cậu dám nhận không.”
Khương Vũ mở to hai mắt nhìn đôi môi mỏng của cậu sắp chạm vào mình, cô nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên. Hết cả hồn.
Cô sai rồi, thật sự sai rồi!
Cô là đồ gà mờ, không nên chọc ghẹo linh tinh với tên này…
Cô gần như không khống chế được mà muốn xoay người bỏ chạy. Cả đời này sẽ cách xa cậu, vĩnh viễn không dây dưa!
Cừu Lệ nhìn hàng mày của cô gái nhỏ nhíu lại, con người trong đôi mắt hạnh tràn ngập sự sợ hãi, cậu lập tức buông cô ra.
Khương Vũ sợ quá nên nhanh chóng chạy đi, trốn ở đằng sau một cái cây long não. Cô tựa như nai con nhìn cậu bằng ánh mắt phòng bị.
Cậu bỏ tay vào trong túi rồi rời đi.
Khương Vũ và cậu đã tạo ra một khoảng cách an toàn, cô vẫn không cam lòng mà hét to: “Đương nhiên là tớ biết hô hấp nhân tạo và hôn nhau khác nhau!”
Cừu Lệ quay đầy nhìn cô, cô gái nhỏ còn trốn đằng sau một cái cây cao hơn mười mét, hét lên với cậu: “Hô hấp nhân tạo là không cần phải vươn đầu lưỡi. Cậu là đồ lưu manh! Dám làm mà không dám nhận!”
“Ông đây lúc nào vươn đầu…”
Còn chưa dứt lời thì những người xung quanh đây không hẹn mà gặp đều quay sang nhìn cậu.
Cừu Lệ chẳng buồn giải thích, thầm mắng.
Khương Vũ đã chạy mất hút. Cậu kéo băng cá nhân trên trán xuống, nhìn nó rồi cậu nhớ lại chi tiết tình hình đêm đó.
Vươn đầu lưỡi, chắc là… không có đâu.
……
Sau khi Khương Vũ về nhà, kiểm tra số dư trong tài khoản của app [đã biết] thì thấy 500 tệ bị trừ đã hoàn trả lại. Cuối cùng cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc đầu cô nghĩ mình cứ nhận nhiệm vụ của Cừu Lệ, chỉ cần chểnh mảng, cách xa cậu ta ra thì nhiệm vụ sẽ được hủy. Cho dù không nhận được ba triệu tệ tiền thù lao thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Xem ra bây giờ… đã nhận thì phải làm.
Kể ra cũng hợp lí. Dù sao thì mọi người ở tương lai đều mong ngóng chờ kết quả, mà cô lại ở quá khứ sao lãng công việc, nhiêu đó thôi cũng thấy là không được rồi.
Khương Vũ nhờ Trần Vi hỏi bạn học ở lớp 3 Wechat của Cừu Lệ để add friend.
Cô bị anh từ chối năm lần liên tục.
Khương Vũ cả đời chưa từng phải lấy lòng đàn ông bao giờ. Trước đây, cho dù ở trường hay ở lớp múa thì cũng là họ chủ động xin Wechat của cô, cho hay không còn tùy vào tâm trạng của cô.
Cái tên Cừu Lệ này quá kiêu ngạo.
Nhưng nghĩ lại, phi vụ này tận ba triệu tệ, sao dễ ăn vậy được.
Khương Vũ vừa làm bài tập, vừa tiếp tục bám riết không tha cho cậu mà add Wechat.
Cuối cùng, sau lần từ chối thứ 18. Lần thứ 19, Cừu Lệ cũng chấp nhận lời kết bạn của cô.
Cô ngáp vài cái rồi cầm di động lên, gửi nhãn dán mèo méo meo mèo meo “xin chào”.
Cừu Lệ: “Muốn gì?”
Khương Vũ: “Kết bạn với cậu.”
Cừu Lệ: “Tôi không có hứng thú với cậu.”
Khương Vũ: “Cũng không được từ chối như vậy.”
Cừu Lệ: …
Rất lâu sau, cậu gửi một dòng tin nhắn: “Lần đầu hô hấp nhân tạo cho người khác nên sẽ không rành. Nên là cậu đừng nghĩ nhiều.”
Khương Vũ nhìn dòng tin nhắn nhận được, bật cười thành tiếng.
Tưởng tượng tên Cừu Lệ này hồi ức lại đêm đó mình có vươn đầu lưỡi ra không.
Ấy thế mà cô lại thấy tên ôn con này hơi đáng yêu đấy.
Khương Vũ: “Không cần biết, đó là nụ hôn đầu của tôi.”
Cừu Lệ: “Cái này quan trọng đến vậy.”
Khương Vũ: “Đương nhiên!”
Lại trôi qua rất lâu, Cừu Lệ mới gửi thêm một tin nữa: “Cậu muốn cái gì.”
Nhìn dòng tin nhắn, Khương Vũ nở một nụ cười. Cô biết, quyền chủ động đã chuyển sang tay mình.
Khương Vũ: “Không muốn gì hết, chỉ cần có thể kết bạn với cậu là tớ rất vui rồi.”
Cừu Lệ: …
Tưởng tượng biểu cảm ghét bỏ của tên xấu xa kia, Khương Vũ không hiểu sao mình lại vui đến vậy.
Mà nghĩ lại, cậu bạn Cừu Lệ cũng chẳng đáng sợ cho lắm.
Quan hệ cuối cùng cũng đã khởi sắc, tâm trạng của Khương Vũ không tệ, khiễng mũi chân, tay vòng thành hình khuyên mà xoay vài vòng trong phòng.
Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống độc đáo app [đã biết] vang lên –
“Đinh, người ủy thác mới, nhận hay không nhận.”
Khương Vũ nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhìn thông tin nhiệm được gửi từ nhân viên hệ thống: tiền thù lao là 20,000 tệ.
Cô nhớ đến người ủy thác đầu tiên [Mỹ Tử], tiền thù lao cũng hơn hai mươi nghìn tệ. Cô nghĩ tiền thù lao nhiều hay ít sẽ tương đương với độ khó của nhiệm vụ.
Người ủy thác mới lần này, chắc là cũng không quá khó đâu.
Khương Vũ đang cố gắng gom góp tiền học phí của trường nghệ thuật Esmeralda. Do vậy, cô chẳng có tí nào do dự mà nhận nhiệm vụ này.
Rất nhanh, một cô gái có nickname là [Diệp Tử] add friend Khương Vũ.
Khương Vũ: Xin chào, cho hỏi tôi có thể giúp gì được cho bạn?
Diệp Tử: “Xin cô cứu tôi với! Cứu tôi!”
Tin nhắn cô ấy gửi là tệp tin âm thanh, Khương Vũ nghe thấy cảm xúc trong giọng nói của cô ấy dao động rất lớn, tựa như đã không còn kiểm soát được nữa.
Khương Vũ: “Trước tiên xin cô hãy bình tĩnh. Nếu cô đã cần sự giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
Diệp Tử: “Cô giúp tôi chuyển lời đến tôi của quá khứ vào lúc 9g tối ngày 23 tháng 9 rằng sau khi có kết quả bài thi. Dù bất cứ giá nào cũng không được đi về nhà bằng con đường hay đi! Không được!”
Khương Vũ quay sang nhìn đồng hồ điện tử trên bàn. Bây giờ là 7g15p ngày 23 tháng 9, còn chưa đến hai tiếng đồng hồ.
Dm.
Mấy người ủy thác ơi, không thể nói trước đó một hai ngày sao!
Phải đúng lúc, đúng thời điểm giao nhiệm vụ thế này!