Sao cậu ta chẳng tò mò chút nào vậy?
Ông ấy nào biết Tần Hạo đã có tính toán riêng. Lát nữa sẽ đánh đít cô nhóc Huyết Ảnh thích lo chuyện bao đồng kia, và phạt con bé trồng cây chuối ba ngày. Còn về bữa tiệc thì anh vốn chẳng quan tâm.
Nghĩ tới Huyết Ảnh, anh lại thở dài rồi bất giác bật cười.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”, Lâm Vũ Hân thấy Tần Hạo cười thì cảm thấy khó hiểu.
“Ờ! Anh đang nghĩ không biết có phải kiếp trước Trịnh Tiểu Long làm thầy bói rồi để lộ thiên cơ hay không! Haizz, thật đáng thương!”, Tần Hạo bịa ra.
Lâm Vũ Hân thấy Tần Hạo tung hỏa mù thì quay qua hỏi: “Bố, anh ấy đang nói gì vậy?”
Lâm Phong Dụ sầm mặt, lạnh lùng nói: “Vừa rồi nó quên uống thuốc đấy!”
Dùng từ hoa lệ để miêu tả biệt thự của Trịnh Bách Xuyên thì cũng không ngoa. Từ cách bài trí lộng lẫy tới bầu không khí sang trọng trông chẳng khác gì một buổi tiệc cưới đẳng cấp.
Có rất nhiều siêu xe đậu đầy bên trong nên chiếc Bently của Lâm Phong Dụ mà Tần Hạo lái cũng không có gì nổi bật cho lắm.
Lâm Vũ Hân vịn tay bố, khẽ lướt đi về phía cửa. Còn Tần Hạo chẳng có cô gái nào đi cùng, anh đứng cạnh hai người chẳng khác gì cây xương rồng trơ trọi.
Người ngoài mà nhìn vào thì trông anh giống y như một cái đuôi.
Nhưng Tần Hạo chẳng buồn bận tâm.
Anh liếc nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng yêu kiều kia. Nhưng đáng tiếc, không thấy bóng dáng của cô nhóc Huyết Ảnh đâu. Khi đi tới cửa thì anh mới để ý tới Trịnh Bách Xuyên đang đứng ở đó đón khách VIP.
Ông ta tầm hơn năm mươi tuổi, mặc bộ trang phục cổ thời Đường, trông vô cùng khí chất, đạo mạo. Điều khiến người ta chú ý nhất chính là khuôn mặt của ông ta luôn nở một nụ cười tươi rói. Bạn có thể nói là mặt ông ta như vậy chứ không thể nào nói là ông ta cố nặn ra.
Một con người mà mấy chục năm qua đều dán nụ cười đó lên mặt thì việc giả bộ hay không nào có ai biết được?
“Người anh em Phong Dụ, cậu tới rồi à!”, Trịnh Bách Xuyên bước tới trước Lâm Phong Dụ, niềm nở cứ như lâu lắm rồi mới gặp. Chưa bàn tới việc có chân thành hay không nhưng nhìn thái độ thì đúng là người khác không thể nào moi ra được bất cứ sơ hở nào.
“Tôi dạo này rệu rạo quá, mong anh Trịnh bỏ quá cho!”, Lâm Phong Dụ ung dung nói trông hết sức tự nhiên, không còn vẻ trầm ngâm như khi nói về ông ta trước mặt Tần Hạo nữa.
Điều này khiến Tần Hạo không khỏi khâm phục. Đám người này thật biết diễn kịch. Người nào người nấy lòng dạ đều thâm sâu khó lường.
“Già rồi! Thế giới này cuối cùng cũng là của người trẻ, chúng ta tới lúc nghỉ ngơi rồi!”
Trịnh Bách Xuyên nói một câu đầy ẩn ý, sau đó cười híp mắt nhìn Lâm Vũ Hân: “Cô bé Lâm Vũ Hân cũng lớn rồi, Phong Dụ, chúng ta đã không gặp nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
“Bảy năm rồi!”, Lâm Phong Dụ tỏ vẻ bùi ngùi.
Trịnh Bách Xuyên khẽ vỗ vai ông ấy: “Lát nữa ở lại, chúng ta uống với nhau vài chén nhé!”
Nói xong, ông ta cũng không để Lâm Phong Dụ nói thêm lời nào mà khẽ khom người rồi đi chào hỏi vị khách khác.
Từ đầu tới cuối, ông ta không thèm nhìn Tần Hạo lấy một cái.
Lâm Phong Dụ lo lắng người trẻ như anh không chịu nổi sự lạc lõng trong trường hợp như này bèn quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy Tần Hạo đứng đó với vẻ điềm tĩnh, không hề để lộ bất kỳ biểu cảm gì.
Sau khi vào đại sảnh, Tần Hạo quét mắt nhìn đám đông và nhanh chóng phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc. Nhưng không phải Huyết Ảnh mà là Long Tứ. Cha nội này đang trò chuyện với một người đẹp yêu kiều.
Vừa đúng lúc Long Tứ nhìn về phía này và khi nhìn thấy anh thì cậu ấy nháy mắt với vẻ đê tiện, ra hiệu lát nữa cậu ta sẽ tới.
Tần Hạo giơ ngón trỏ lên không chút khách khí.
Lâm Vũ Hân vừa bước vào thì đã trở thành tiêu điểm chú ý của hội trường. Phong thái của cô giống như cầu vồng nở rộ sau cơn mưa, khiến bầu trời trở nên tươi đẹp vô cùng.
Và đương nhiên Tần Hạo đi bên cạnh cũng nhận được nhiều sự chú ý. Chỉ có điều lúc này Tần Hạo đang bận rộn tìm người nên chẳng buồn quan tâm tới hình tượng của mình.
“Cha nội đó tới từ vùng quê nào vậy? Nhìn đông nhìn tây nữa chứ? Chắc là chưa bao giờ tới nơi như thế này!”, một người nâng ly rượu hỏi người bạn bên cạnh mình. Sau khi bị cáo xác nhận không biết thì người này bèn lên giọng chế giễu.
Có người rành về tập đoàn Triều Dương bèn giải thích: “Người bên cạnh anh ta là Lâm Phong Dụ của tập đoàn Triều Dương. Con gái ông ấy cũng rất xinh đẹp. Còn người kia có lẽ là con rể của ông ấy!”
“Tôi không hề nghe nói là Lâm Vũ Hân đã kết hôn mà? Dù gì Lâm Phong Dụ cũng là một nhân vật có tiếng, sao con rể lại như quả khói xịt thế kia?”
“Có lẽ là một người bạn trai nhặt được ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó. Lần này dẫn tới để mở mang. Nhìn cái bộ dạng nhà quê kia kìa, ha ha. Đúng là lớ ngớ như kẻ chưa từng trải!”
“Lâm Vũ Hân thật đẹp. Đáng tiếc, sao lại thích cái thể loại kia chứ?”
Có người thầm tỏ ra tiếc nuối. Rau ngon mà lại vứt cho lợn ăn. Hai người bên cạnh anh ta nháy mắt, cười nói: “Có muốn ‘lên lớp’ cho tên nhà quê đó không?”
“Được đấy! Anh lên trước đi, tôi ở sau lưng làm hoạt náo tiếp uy lực cho anh!”
…
Tần Hạo bỗng cảm thấy có một ánh mắt từ xa đang nhìn mình. Đó là anh mắt oán hận vô cùng. Anh liếc nhìn thì thấy thấy bất ngờ trước một cha nội.
Diệp Thiên Phong!
Diệp Thiên Phong chỉ đứng giữa đám đông lạnh lùng nhìn anh một lúc rồi rời khỏi buổi tiệc.
Bên trong trường đại học Trung Hải, có rất nhiều biết cái người hùng mạnh đứng sau lưng Diệp Thiên Phong. Nhưng rất ít người biết nguồn sức mạnh hùng hậu đó tới từ đâu? Cùng lắm có vài người biết thì cũng không dám khoa môi múa mép. Vì không chừng sẽ chẳng còn lưỡi để mà múa.
Trịnh Bách Xuyên là bố nuôi của Diệp Thiên Phong. Năm nay Trịnh Bách Xuyên hơn năm mươi tuổi, chỉ có duy nhất hai cô con gái, không có con trai.
Tần Hạo cũng không có hứng thú để tâm tới con người này. Nếu cậu ta không chọc giận anh thì anh cũng coi cậu ta như không hề tồn tại. . Truyện Tiên Hiệp
Anh đã tìm thấy Huyết Ảnh. Cô nhóc này mặc trang phục dạ hội màu đỏ, đứng giữa đám đông giống như một đóa hoa hồng kiều diễm xinh đẹp và khiến bao nhiêu con mắt thèm thuồng chỉ muốn nhào lên cắn một miếng.
Huyết Ảnh đang trò chuyện với vài cô gái khác. Thấy cô nhóc nói luôn miệng và mấy ngôi sao kia cũng rất có hứng thú với những lời Huyết Ảnh nói.
Có lẽ là do cảm giác nhạy cảm trời cho đối với sát thủ mà Huyết Ảnh đột ngột quay đầu lại nhìn. Cô nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng hình mà mình đang chờ đợi. Huyết Ảnh tỏ ra thất vọng. Rồi cô quay ngoắt lại một lần nữa nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
“Tiểu Tuyết, cô đang nhìn gì vậy? Chẳng lẽ phát hiện ra anh chàng đẹp trai nào sao?”, một ngôi sao thấy hành động kỳ lạ của Huyết Ảnh thì vội tò mò hỏi.
Khi còn ở nước ngoài Huyết Ảnh thường hay tham gia những bữa tiệc xa hoa và thường hay thay đổi họ tên. Lần này cô đổi tên thành Tiểu Tuyết.
Thấy cô gái kia hỏi, Huyết Ảnh chỉ khẽ bĩu môi: “Làm gì có anh chàng đẹp trai nào? Tôi không thích đẹp trai, tôi thích xinh gái. Người đẹp ơi, tối nay hai chúng ta cùng ngủ với nhau nhé?”
Cô gái kia cũng rất thoáng, bèn bật cười: “Hai người sao đủ được, ít nhất phải bốn chứ!”
Nói xong, bốn cô gái bật cười.
“Tôi nay người quen không hề ít mà!”
Tần Hạo có dự cảm buối tối hôm nay sẽ không yên bình nhưng anh không hề nghĩ sẽ gây ra rắc rối gì.
Thế mà rắc rối lại cứ tìm đến anh.
Mấy cha nội nổi tiếng với ý đồ xấu xa kia đột ngột chặn đường của anh.
- -------------------