Trong khách sạn của một thành phố ở phương Nam.
"Em hỏi anh, giờ chúng ta phải làm sao? Anh và em, anh hiểu ý em chứ?", Lâm Vũ Hân không quan tâm gì đến việc chạy trốn nữa mà chỉ mải suy nghĩ đến vấn đề tình cảm của hai người lúc này.
Cô đã biết chuyện của Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh.
Đây cũng chính là việc khiến Tần Hạo đau đầu nhất, anh nghiến răng, đáp: "Còn thế nào được bây giờ, cả hai người anh đều cần. Anh không thể buông tay ai hết. Em mắng chửi anh cũng được, đánh anh cũng được. Dù gì anh cũng là một thằng khốn mặt dày!"
"Cô ấy là chính thất còn em là 'tiểu tam' sao? Ha ha!", Lâm Vũ Hân không tức giận mà lại bật cười. Cô cảm thấy rất tức cười, nhìn Tần Hạo với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.
"Đương nhiên em mới là chính thất!", Tần Hạo trả lời ngay.
Lâm Vũ Hân nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ, lắc đầu đáp: "Anh tìm người khác đi, em không hợp với anh. Trên thế gian này người đẹp nhiều vô kể, em cũng chỉ là một cô gái bình thường. Lần đầu của em cũng cho anh rồi, anh còn có gì chưa hài lòng nữa? Cứ coi em như một vị khách qua đường trong cuộc đời anh đi, quên em đi! Em không còn sức lực để dây dưa với anh thêm nữa, em còn rất nhiều việc phải làm!"
Nếu Lâm Vũ Hân chỉ tức giận như bình thường thì Tần Hạo sẽ không cảm thấy mọi việc nghiêm trọng như vậy. Nhưng khi cô ấy lạnh lùng và bình tĩnh nói ra những lời này thì Tần Hạo mới cảm thấy cái gì gọi là lạnh lùng thực sự. Cô ấy quả thực không chấp nhận nổi chuyện này.
"Được rồi, anh hỏi em. Em có bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó lấy anh làm chồng rồi trở thành người phụ nữ của anh không?", Tần Hạo nghiêm túc nhìn cô tìm kiếm câu trả lời.
"Có chứ!", Lâm Vũ Hân hơi mỉm cười, đáp: "Em rất thích anh, cũng rất muốn sống bên anh trọn đời. Những điều đó đều là thật, nhưng em không thể chấp nhận nổi một người đàn ông như vậy".
"Anh hiểu rồi!", Tần Hạo cười khổ sở. Quả nhiên, không có bất cứ người phụ nữ nào có thể chấp nhận một người như anh. Tần Hạo thở dài nhẹ nhõm, nói: "Anh thà phụ thiên hạ chứ quyết không phụ em. Anh chọn em, anh sẽ từ bỏ cô ấy. Anh muốn ở bên cạnh em!"
Lâm Vũ Hân hơi thẫn thờ, sau đó hờ hững hỏi lại: "Vậy còn cô ấy thì sao?"
"Cô ấy à, cứ để cô ấy coi như anh đã chết rồi đi!", Tần Hạo buồn rầu đáp. Nghĩ đến Thẩm Giai Oánh dịu dàng như nước, nghĩ đến mối thâm tình cô dành cho anh, Tần Hạo chỉ đành chọn lựa cái kết như vậy.
Lâm Vũ Hân lắc đầu, nói: "Sao phải làm vậy chứ? Làm như thế này thì có ích gì? Trong lòng anh vẫn không quên được cô ấy. Người em cần là một người toàn tâm toàn ý yêu thương em chứ không phải một người ôm em trong tay nhưng lại tơ tưởng về người con gái khác. Em không muốn chia sẻ tình yêu với bất cứ ai. Điều này anh lại không làm được. Có thể cô gái kia sẽ chấp nhận được điều đó, nhưng em thì không".
Tần Hạo không biết nói gì hơn.
Anh cười khổ nói: "Anh đã quyết định như vậy rồi, em còn muốn anh phải làm sao?"
Lâm Vũ Hân lạnh lùng đáp: "Cho nên, hai chúng ta không thể nữa rồi. Có lẽ anh cũng biết, nếu chúng ta dây dưa thêm thì sẽ chỉ càng làm tổn thương đối phương mà thôi".
"Em không thể tha thứ cho anh một lần này được sao?", Tần Hạo ôm hi vọng mong manh cuối cùng mà hỏi.
Lâm Vũ Hân lãnh đạm suy nghĩ một hồi rồi mới lạnh lùng đáp: "Em đã nói rồi, đây không phải vấn đề tha thứ hay không tha thứ, mà là vấn đề nguyên tắc. Hơn nữa, pháp luật cũng không cho phép một người lấy hai vợ. Anh muốn để em vĩnh viễn làm bồ nhí của anh? Không có lấy một thân phận? Đó là điều không thể!"
"Cũng có những việc mà pháp luật không thể lo hết được!", Tần Hạo nói câu này xong thì đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ rất kì lạ. Anh chợt có một cảm giác mơ hồ rằng mình đang bị theo dõi. Cảm giác đó chỉ chợt thoáng qua rồi biến mất nhưng nó đã cứu mạng anh trong vô số thời khắc sinh tử.
Anh đột ngột kéo mạnh Lâm Vũ Hân vào trong lòng, ôm cô nấp xuống dưới.
Chính vào lúc Lâm Vũ Hân đang thần người ra thì một viên đạn xé gió lao tới từ chính ô cửa sổ bị Tần Hạo đập vỡ. Viên đạn ghim vào tường, tạo thành một cái lỗ nhỏ.
"Đi!", Tần Hạo nhỏ tiếng thì thầm với Lâm Vũ Hân. Lâm Vũ Hân đã hoàn toàn đơ ra nhưng rồi bị tiếng nói của Tần Hạo làm cho bừng tỉnh. Cô không nói gì, cứ để mặc cho Tần Hạo kéo mình đi.
"Em thấy chưa, đây chính là những việc mà luật pháp không quản lý được!"
Tần Hạo cười bất lực, sau đó đột ngột nhấc chân lên đạp bay cánh cửa. Tần Hạo lao ra ngoài, túm được một tên rất cao to, anh lên gối thẳng vào bụng hắn, đánh cho hắn bất tỉnh nhân sự.
"Đi theo anh!", Tần Hạo vẫy tay với Lâm Vũ Hân lúc này vẫn đang đứng sau cánh cửa.
Lâm Vũ Hân hốt hoảng đáp: "Em còn chưa lấy túi!"
Nói rồi, cô định quay lại giường để lấy túi xách nhưng bị Tần Hạo vội vã kéo lại. Tay súng bắn tỉa nấp bên ngoài có lẽ vẫn chưa đi khỏi, nếu Lâm Vũ Hân cứ lao ra như vậy thì chẳng khác nào nộp mạng. Tần Hạo lộn trên sàn một vòng, mò tới bên cạnh giường, thò tay lên lấy túi xách. Anh vừa nhổm dậy thì nhìn thấy một khẩu súng tự động đã nhắm thẳng vào Lâm Vũ Hân.
"Không được động đậy!", một tên điển trai đeo kính đen từ từ bước vào phòng. Hắn ta vừa cầm khẩu súng vừa nhìn Tần Hạo nở một nụ cười vô cùng cao ngạo.
Lâm Vũ Hân bị họng súng đen ngòm chĩa vào, sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát.
Nhanh vậy mà đã muốn chết rồi sao?
"Nghe nói trên người mày có một thứ mà người của tất cả các gia tộc đều rất muốn có được. Không biết mày có thể lấy nó ra cho tao mở rộng tầm mắt một chút không?", tên đeo kính đen nhìn rất ung dung, một tay cầm súng, người thì tựa vào cửa. Hắn còn châm một điếu thuốc rồi nhả khói về phía Lâm Vũ Hân.
"Trên người tao thì có cái gì được cơ chứ? Hay là mày tự đến lục soát đi?", Tần Hạo nhìn tên kia bằng ánh mắt lạnh như băng, trong lòng cảm thấy khinh bỉ. Đám người này lại đi thuê sát thủ chuyên nghiệp, bao nhiêu cao thủ trong các gia tộc lớn đều không dám ra tay sao?
Có lẽ là do biết lượng sức mình nên mới sợ chết không đi! . T?ải nghiệ? đọc ???yện số 1 ?ại ~ T?ù?T?? yện.?n ~
Có điều, phái một sát thủ như thế này đến để giết 'vua sát thủ' thì chẳng phải trò cười sao! Tên sát thủ điển trai kia có vẻ rất tự tin vào bản thân. Hắn quơ quơ khẩu súng trong tay, nói: "Tao vốn không phải kiểu thương hoa tiếc ngọc, cũng không có thời gian mà chơi với mày. Tao đếm đến ba, nếu mày không lấy nó ra thì tao sẽ nổ súng".
Lâm Vũ Hân quay lại nhìn Tần Hạo, thấy anh bình tĩnh đứng ở đó, lại còn cao hứng lấy điếu thuốc ra hút. Cô không bình tĩnh được mà hoảng hốt nói: "Anh đang làm cái gì vậy?"
Tần Hạo cười đáp: "Anh đang nghĩ làm thế nào để giết hắn!"
"Ha ha!", tên sát thủ điển trai bật cười, lắc đầu nói: "Đừng có nói với tao là cô ta không quan trọng với mày hay gì đó. Tao có tất cả thông tin về mày, cái mánh đó sẽ không có tác dụng với tao đâu!"
"Cái đó thì không cần!", đột nhiên điếu thuốc trong tay Tần Hạo bắn về hướng tên sát thủ. Tên sát thủ thất kinh, lập tức đổi hướng khẩu súng nhắm thẳng vào Tần Hạo. Thế nhưng, hắn ta có dùng sức thế nào cũng không thể bóp được cò súng.
Tần Hạo trong tíc tắc đó đã vọt đến trước mặt hắn với tốc độ mà tên sát thủ kia chưa bao giờ được thấy và giữ chặt tay hắn.
"Mày nên chết trong tư thế quỳ thì hơn!"
Tần Hạo một chưởng giáng mạnh vào vai tên sát thủ, sức mạnh kinh hoàng khiến hắn đứng không vững mà lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Vũ Hân. Tần Hạo lại giơ tay lên, vỗ mạnh vào đầu hắn, lực mạnh đến nỗi làm vỡ đầu hắn, đến con mắt hắn còn lồi ra ngoài. Cứ như vậy, Tần Hạo đã giải quyết xong tên sát thủ.
"Đi thôi!"
Tần Hạo kéo Lâm Vũ Hân còn đang đứng như trời trồng ra khỏi cửa, cẩn thận né khỏi vị trí cửa sổ. Hai người đi ra khỏi khách sạn thì nhìn thấy bóng một người ở trên tòa cao ốc đối diện phía xa đang quan sát và nhắm thẳng vào họ.
Tần Hạo lập tức kéo Lâm Vũ Hân ngồi xuống, nhanh chóng di chuyển tới nấp bên cạnh chiếc Ferrari. Họ mở cửa xe, lách vào bên trong nhưng phát hiện, chiếc xe này đã có người động vào.
- -------------------