Cả nhà chỉ còn lại mỗi mình cô. Sau đó, cô nghe ngóng tình hình thì biết được Tổng giám đốc của tập đoàn Triều Dương cũng biến mất. Đúng lúc đó, cô mới nghĩ ra có thể Vũ Hân đã đi cùng Tần Hạo.
Cô đau lòng rất lâu, không buồn cả đi làm. Vài ngày như vậy thì bỗng một hôm người của Diệp Vô Hoan tìm tới trói cô bắt đi.
Khi nhìn thấy Lâm Vũ Hân và Tần Hạo ở cạnh nhau ở Vạn Lý Trường Thành cô bỗng cảm thấy lo lắng. May mà Tần Hạo không bỏ cô một cách quá tuyệt tình, còn ra điều kiện đổi người vì cô khiến cô bình tâm trở lại.
Thế nhưng dù có như vậy thì cô vẫn không thể nào đối diện được với Lâm Vũ Hân. Dù sao chính cô là người đã cướp đi người đàn ông vốn thuộc về cô ấy.
Lâm Vũ Hân lắc đầu nói: “Chị không làm gì có lỗi với em cả. Sau này, chuyện của hai người không liên quan tới em. Em và anh ấy chỉ là những người bị buộc chung một con thuyền, đợi sau khi giải quyết xong chuyện này thì sẽ không còn dây dưa gì nữa. Hai người yên tâm sống những tháng ngày của hai người, không cần phải nói nhiều đâu!”
Thẩm Giai Oánh cúi đầu không biết phải nói gì. Một lúc lâu sau, cô mới từ từ ngẩng đầu lên và nghiêm túc nói: “Chị có thể rời đi!”
Lâm Vũ Hân quay lại kinh ngạc nhìn Giai Oánh. Cô không hiểu, bởi tình cảm mà Thẩm Giai Oánh dành cho Tần Hạo không phải là giả. Cô có thể nhìn ra. Thế nhưng cô ấy lại đề cập tới việc bỏ đi, từ bỏ mối nhân duyên này khiến Vũ Hân cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Giai Oánh cười bi thương: “Trên đời này, chẳng có thứ gì là không buông bỏ được cả. Chẳng phải sao? Chị phá hỏng tình cảm giữa hai người. Vốn chị là người sai. Nhưng chị chỉ muốn nói với em là chị cũng thích anh ấy. Em cũng biết, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà xa mặt thì cách lòng. Khi đó em và anh ấy đúng lúc đang giận dỗi chia tay, mà chị lại không hay biết!”
Lâm Vũ Hân phất tay, chau mày nói: “Em không muốn nói những chuyện này với chị nữa. Em chỉ muốn hỏi. Tại sao lại muốn rời đi?”
Thẩm Giai Oánh cười nói: “Thích không nhất thiết phải ở cạnh nhau. Chị biết mặc dù anh ấy rất vui vẻ khi ở bên chị nhưng trong lòng thì luôn không quên được em. Trước đây, ngày nào anh ấy cũng tới quán cafe đối diện công ty để nhìn trộm em. Chị biết anh ấy không thể quên được em. Vì vậy, chị lựa chọn rời đi, ít nhất như vậy thì anh ấy cũng sẽ không quên chị!”
Lâm Vũ Hân sững sờ, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Khi Tần Hạo quay lại thì hai người giả bộ như không có chuyện gì. Tần Hạo lẳng lặng nhìn Thẩm Giai Oánh. Cô mỉm cười, ra hiệu đã giải thích rõ mọi chuyện rồi.
Quả nhiên, Lâm Vũ Hân và Thẩm Giai Oánh bắt đầu nói chuyện trở như đã gắn kết lại mối quan hệ chị em trước đây. Trông vô cùng thân thiết.
Chỉ có điều, Tần Hạo cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không biết là gì. Vậy nên anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Về tới Trung Hải, xuống máy bay thì xe của công ty Lâm Vũ Hân tới đón bọn họ.
Tài xế chở họ tới trước cửa nhà sau đó quay về. Thẩm Giai Oánh cũng đi theo.
Lâm Vũ Hân đang định mở cửa thì Tần Hạo đã nhanh hơn một bước. Anh nhìn xung quanh rồi hét lên: “Lâm Vũ Nghi!”
Tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống.
Đồng tử Tần Hạo co lại, anh kéo Lâm Vũ Hân đang định đi lên lầu và đứng chắn trước Thẩm Giai Oánh. Anh nhìn chằm chằm vào cửa cầu thang.
“Tôi còn tưởng lai ai cơ. Hóa ra là tướng bại dưới tay mình, tới nộp mạng đấy à?”, Tần Hạo nhếch mép chế giễu nhưng trong lòng lo lắng như gặp phải kẻ địch mạnh.
Người đi xuống lầu chính là Tôn Tuấn Dật – cháu trai của nhà họ Tôn, người từng bị anh đánh bại ở nhà họ Diệp.
“Còn những người khác đâu? Trốn làm gì, ra hết đi!”, Tần Hạo lại tiếp tục nói.
Quả nhiên, có thêm một đám người nữa từ trên lầu đi xuống.
Trịnh Hoài Viễn, Tôn Đắc Thắng, còn cả đám người nhà họ Diệp, nhà họ Triệu và mười mấy khẩu súng chĩa thẳng vào ba người Tần Hạo.
Anh ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào đám người dám tự tiện xông vào nhà mình, cái đám nhân vật tai to mặt lớn của võ lâm này.
Tần Hạo lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, thần sắc cũng không hề tỏ ra do dự.
Lục Ngọc Hiên cũng đứng trong số đám người này. Anh ta hét lớn: “Tần Hạo, mày giết em trai tao, hôm nay tao phải giết chết mày ở đây!"
Hôm đó, một trong số những người mà Tần Hạo xử lý trên võ đài có người em họ của Lục Ngọc Hiên, người được coi là nhánh phụ của gia tộc nhưng quan hệ của kẻ bị giết đó với Lục Ngọc Hiên cũng khá tốt.
Lúc này lão già Trịnh Hoài Viễn trông rất ung dung: “Sư phụ của cậu là ai? Ai dạy cậu luyện thành công công pháp này? Cậu có quan hệ gì với tứ đại gia tộc?”
“Ông đoán xem!”
Tần Hạo vừa nhúc nhích thì tiếng súng vang lên. Luồng đạn nổ như pháo hoa ngay trước mặt bọn họ.
“Tôi biết súng không địch nổi cậu. Có điều tôi không biết hai người phụ nữ sau lưng cậu kia có né được không đấy nhé!”
Tôn Đắc Thắng cười lạnh lùng. Lần này, bọn chúng tính toán cực chuẩn. Giống như Diệp Vô Hoan chỉ ôm cây đợi thỏ.
Thế nhưng bọn chúng không ngờ lần này người mà chúng đợi không phải thỏ mà là hổ.
Trong nháy mắt, cả ngôi biệt thự có thêm vài luồng hồng ngoại màu đỏ.
Những tia hồng ngoại này nhắm thẳng vào mặt đám người Trịnh Hoài Viễn khiến chúng hết hồn.
“Ông tưởng tôi không chuẩn bị gì mà cứ thế đi vào sao?”, Tần Hạo châm điếu thuốc, ngạo mạn nhìn đám người đang đứng như trời trồng trước mặt.
Quả nhiên Huyết Ảnh đã triệu tập người của chiến đội Long Hồn trở về. Khoảnh khắc này đến ngay cả Tần Hạo cũng cảm thấy kích động. Anh cực kỳ tin tưởng vào thực lực của những người này. Mặc dù đối phó với Trịnh Hoài Viễn, Tôn Đắc Thắng có chút khó khăn nhưng giết sạch đám nhóc này dễ như chơi đồ hàng.
“Có muốn cá cược không? Xem ba người bọn tôi chết trước hay là người của gia tộc các người chết sạch?”
Tần Hạo khoanh tay trước ngực, nhìn bọn chúng với vẻ chế giễu.
Sắc mặt của Trịnh Hoài Viễn và Tôn Đắc Thắng tái mét. Một lúc lâu sau, bọn chúng mới nói: “Chuyện hôm nay bỏ qua, ngày khác chiến tiếp, thế nào?”
“Được thôi!”, Tần Hạo cười thản nhiên, nhường đường. Hai cô gái ở phía sau thấy vậy cũng làm theo.
Hai bên cứ thế cẩn thận vừa rút lui vừa phòng vệ. Cho tới khi ra khỏi cửa thì cả đám mới thở phào.
“Được lắm, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!”, Trịnh Hoài Viễn quay đầu cười lạnh lùng. Hôm nay vốn tưởng có thể hạ gục đối phương thuận lợi nhưng không ngờ cuối cùng lại bị đám nhãi này lật cờ. Cũng không biết anh tìm được đám người kia từ đâu mà lại có thể núp trong biệt thự không chút động tĩnh nào như vậy. Đến cả bọn chúng cũng không biết.
Thực ra, bọn chúng không biết rằng, mấy người đó vừa mới tới. Huyết Ảnh nhận được tinTần Hạo quay về bèn lập tức đưa người tới, vừa hay gặp đúng hai bên đang đối đầu.
Tần Hạo đưa họ ra cửa rồi bỗng nhiên lao tới, vồ một tay ra phía trước giống như chim ưng vồ mồi, chộp lấy cổ của một thanh niên khẽ vặn, đưa tên này về Tây Thiên.
“Mày chán sống rồi à!”, Lục Ngọc Hiên trông thấy kẻ bị giết chính là người nhà mình thì điên máu gầm lên. Anh ta đang định lao lên liều chết với Tần Hạo thì bị Trịnh Hoài Viễn ngăn lại.
Lục Ngọc Hiên biết mình không phải là đối thủ của Tần Hạo nên đành nhìn anh với ánh mắt căm hận.
“Các người được phép giết người còn tôi thì không được ra tay sao? Đạo lý chó má gì vậy?”, Tần Hạo cười lạnh lùng: “Tạm thời nhận chút lợi tức đó đi, rồi về rửa cổ sạch sẽ và chờ đợi, đúng là một đám rác rưởi!”
- -------------------