“Người ta thường hay nói, bận chuyện thì bảo thư ký xử lý. Vế sau là gì ấy nhỉ?”, Oanh Oanh chớp mắt, tỏ vẻ không nhớ ra.
Tần Hạo buột miệng đáp: “Còn rảnh rỗi thì “xử lý” thư ký? Sao hả, muốn được như vậy lắm à?”
“Thì vì người ta chưa được thử bao giờ nên cảm thấy làm thế rất kích thích mà. Xem này, bàn ở văn phòng thì to, không gian ánh sáng cũng tuyệt vời. Chà, anh có muốn vừa hưởng thụ vừa ngắm nhìn thành phố dưới kia hay không?”
“Cô đùa với lửa đấy hả?”, Tần Hạo thầm mắng, cố ý không nhìn đến vẻ lả lơi quyến rũ của đối phương. Anh thật không hiểu nổi cô ấy. Trước mặt người khác thì thế này, sau lưng thì thế khác, làm vậy không mệt sao?
Oanh Oanh không giống Diệp Thanh Trúc. Cô ấy chỉ ngả ngớn với anh, còn trước mặt người ngoài thì vô cùng đứng đắn. Diệp Thanh Trúc thì đong đưa với mọi người, nhưng chỉ Tần Hạo mới biết lần đầu của cô ta đã thuộc về anh.
Tần Hạo không ngó ngàng gì đến Oanh Oanh. Nhưng cô ấy khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này, làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho anh được! Thấy anh phớt lờ, Oanh Oanh bèn ngồi xuống. Sau đó, cô ấy bỗng đứng thẳng dậy, hất mái tóc dài bồng bềnh.
Hành động hất tóc quyến rũ ấy khiến Tần Hạo nhìn không rời mắt.
“Không chịu nổi mất!”, anh cố gắng chịu đựng. Cô ấy có thể nghiêm chỉnh một tí được không? Nếu Tần Hạo thật sự làm chuyện ấy với Oanh Oanh, rồi sau đó Lâm Vũ Nghi quay lại văn phòng và bắt gặp thì anh xong đời.
Tuy rằng bây giờ chẳng ai quản lý được anh, nhưng Tần Hạo không nghĩ mình có thể thoải mái lăng nhăng. Ít nhiều gì thì anh cũng không vượt qua được rào cản tâm lý. Vui vẻ với người phụ nữ khác trong phòng làm việc của Lâm Vũ Hân, ở công ty của Lâm Vũ Hân. Nghĩ thôi thì cảm thấy kích thích đấy, nhưng nếu thật sự làm thế thì trong lòng anh chẳng vui nổi đâu.
Nhận thấy làm vậy không ổn, Oanh Oanh đành gạt bỏ ý định này. Có trời mới biết trong đầu cô ấy nghĩ gì, tự dưng lại đề nghị Tần Hạo chơi trò chơi cùng mình. Cược với nhau là cởi quần áo, ai thắng thì được cởi một món đồ của đối phương, tất cũng tính.
Tần Hạo vốn chẳng muốn để ý đến Oanh Oanh. Nhưng cô ấy lại bảo anh sợ. Anh mà sợ ấy hả? Trình độ chơi trò chơi của anh thuộc nhóm đứng đầu công ty đấy.
Thế là cả hai quyết đấu với nhau.
Không hề bất ngờ, Tần Hạo đã thắng ván đầu tiên. Oanh Oanh thoải mái cởi chiếc tất lụa màu đen của mình ra.
Sau khi Tần Hạo thắng hai ván, đôi tất đen ấy đã được cởi hết.
Lúc Tần Hạo định bảo Oanh Oanh lấy mấy món đồ đã thua rời khỏi văn phòng thì tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Nhét tất vào túi Tần Hạo, Oanh Oanh khẽ nói: “Tặng anh đấy! Hê hê!”
Dứt lời, Oanh Oanh bèn xoay người mở cửa. Người đang đứng trước cửa là Lâm Vũ Nghi. Cô ấy nhìn cả hai bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó bước vào phòng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Tần Hạo sợ nán lại sẽ khiến Lâm Vũ Nghi phát hiện ra điều khác thường. Oanh Oanh chưa đi được bao lâu, anh cũng kiếm cớ ra ngoài.
Đợi cả hai đi rồi, Lâm Vũ Nghi bèn lục lọi khắp văn phòng hệt một chú cảnh khuyển. Tuy chẳng tìm được gì nhưng chuyện này vẫn chưa thể xua tan sự nghi ngờ của cô ấy.
Ai cũng biết ông chủ Tần là kẻ háo sắc phong lưu. Người đẹp được tuyển vào công ty sớm muộn gì cũng rơi vào tay anh.
Lâm Vũ Nghi khẽ lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện vớ vẩn nữa. Bây giờ cô ấy chỉ muốn quản lý công ty thật tốt. Đợi đến khi Lâm Vũ Hân trở về và nhìn thấy thành quả của cô ấy, chắc chắn sẽ rất vui.
Anh gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Giai Oánh. Thấy đối phương đang bàn chuyện với quản lý của một bộ phận trong công ty, anh bèn lui ra, sợ mình quấy rầy công việc của cô.
Sờ vào tất lụa trong túi, Tần Hạo khóc không ra nước mắt.
Anh khẽ thở dài. Vừa định ra khỏi công ty để ổn định lại tinh thần, Tần Hạo trông thấy Oanh Oanh đang ở cửa thang máy lặng lẽ ngoắc tay với anh.
Người phụ nữ trơ trẽn này chỉ toàn châm lửa chứ không dập lửa. Quá quắt lắm!
Tần Hạo thầm mắng một câu, nhưng vẫn giả vờ bình thản bước về phía cô ấy. Lúc đến bên cạnh Oanh Oanh, anh nghe cô ấy thầm thì đầy quyến rũ: “Cần tôi giúp không?”
“Oanh Oanh, đừng nghĩ tôi không dám làm gì cô. Còn nhớ lần ở Yến Kinh không?”, Tần Hạo bực bội gằn giọng. Nếu không phải vì đang ở công ty, anh nhất định sẽ ra tay với người phụ nữ lẳng lơ trước mặt này.
“Thế thì đến đây nào! Có muốn chơi trò “Hồi ức nhịp tim” không?”, Oanh Oanh vừa nhẹ nhàng cất tiếng vừa chỉ vào thang máy.
Chẳng lẽ cô ấy muốn làm gì với anh trong thang máy à?
Ý nghĩ ấy thoáng qua đầu anh. Sau đó, cửa thang máy bỗng mở ra, không có ai cả. Tần Hạo còn đang ngẩn người thì đã bị Oanh Oanh kéo mạnh vào trong.
Sau đó Oanh Oanh nhanh chóng ấn nút, đóng cửa thang máy lại.
“Sao hả, thoải mái không?”, Oanh Oanh nhìn anh với vẻ đắc ý.
Tần Hạo nuốt nước bọt.
“Ban nãy chị Thẩm Giai Oánh có hỏi tất tôi đâu rồi. Anh đoán xem tôi trả lời thế nào?”, Oanh Oanh bỗng nhiên ném một quả bom.
Tần Hạo thầm mắng một câu “Mẹ nó”. Mặc kệ Oanh Oanh đang nói nhảm, anh bèn kéo cô ấy lại. Tay anh tóm lấy vòng một của Oanh Oanh, tốc độ còn nhanh hơn kỷ lục của Vi Tiểu Bảo, vô cùng chuẩn xác.
Chết tiệt thật. Cô ấy đổi tính từ khi nào vậy?
Trong lúc Tần Hạo còn đang băn khoăn thì bỗng thấy Oanh Oanh đang nhìn chằm chằm vào một góc thang máy. Ở góc ấy có vật màu đen đang phát sáng.
Tần Hạo hoảng hốt. Vật ấy do chính anh cho lắp đặt lúc mới đến công ty. Anh lao tâm khổ tứ vì sự an toàn của công ty, không ngờ giờ lại đào hố chính mình.
Anh vội vã đẩy Oanh Oanh ra, nhưng đã quá muộn. Cô ấy chống nạnh, bật cười đắc thắng: “Ha ha ha ha, rốt cuộc cũng nắm thóp anh rồi nhé! Sau này chuyện gì cũng phải nghe theo tôi đấy. Bằng không, ha ha ha ha… Anh tự hiểu lấy!”
Mặt mũi Tần Hạo tối sầm lại. Thang máy vừa dừng, anh lập tức rời đi ngay. Bằng không, anh sẽ bị người phụ nữ đê tiện này làm cho tức chết.
Công ty nguy hiểm quá!
Lâm Vũ Nghi lấy danh nghĩa trông chừng giúp chị gái để giám sát việc qua lại giữa anh và người phụ nữ khác. Giờ còn thêm Oanh Oanh giăng bẫy khắp nơi. Anh chỉ cần lơ là một tí thì đã sập bẫy của cô ấy rồi.
Nghĩ đến lời đe dọa của Oanh Oanh, Tần Hạo lập tức tắt tín hiệu điện thoại để đối phương không thể gọi đến ra điều kiện với anh.
Được người đẹp vây quanh mà sao anh chẳng thấy dịu dàng chút nào vậy?
Tần Hạo quyết định tiếp tục ngược đãi mình, bắt taxi đến chỗ Lăng Ngạo Tuyết. Sau khi gõ cửa, anh nghe tiếng bước chân vang lên đã biết cô đang ở nhà.
- -------------------