Qủa nhiên sự uy nghiêm của Trần gia thôn không phải là điều khoác lác.
Tần Hạo cảm thấy hoang mang với hành trình tiếp theo của mình.
Anh nhớ lại những lời trước đây Diệp Thanh Trúc từng nói và hỏi: “Nói đi, ba ải đó là gì?”
Diệp Thanh Trúc và anh đi phía sau. Cô khẽ giải thích: “Ba ải là quy tắc chết mà trưởng bối gia tộc họ Trần đã đặt ra từ rất lâu trước đây”.
“Cái gọi là ba ải là dũng, trí, đức! Và cũng chính là kiểm tra về dũng vũ, trí tuệ và phẩm đức”.
Tần Hạo nghe thấy vậy thì cảm thấy buồn cười. Anh không khỏi bật cười: “Là ý của ai vậy, quê mùa thế!”
Diệp Thanh Trúc phất tay, tỏ vẻ bất lực: “Hạng mục cụ thể của ba ải không giống nhau, được thiết kế tùy vào từng người”.
“Có điều, một điểm khác biệt nhỏ là, ải thứ nhất là dũng vũ, đương nhiên kiểm tra về thực lực. Đây là ải đơn giản nhất và cũng là ải vô lý nhất. Thực lực không đáp ứng thì đừng mong vượt qua và cũng không thể cưới được con gái nhà họ Trần. Dù có là a đầu thôi thì cũng không được!”
“Ải thứ hai trí tuệ chính là dựa vào cái đầu. Trong đó không những cần có thực lực mà còn cần một chút may mắn. Quan trọng nhất là sự lanh trí, nếu không, có khi sẽ phải chết ở ải thứ hai! Người nhà họ Trần rất cứng nhắc, sẽ không nể nang gì anh đâu”.
“Ải thứ ba kiểm tra phẩm đức, không biết là kiểm tra thế nào vì chưa ai thử bao giờ. Những năm qua chưa có ai có thể vượt qua được ải thứ ba”.
Tần Hạo cực kỳ khó chịu: “Sao anh phải vượt qua, anh không thèm cưới em đâu. Hơn nữa em có phải họ Trần đâu!”
“Này, anh đúng là đồ vô lương tâm. Người ta đã trao thân và cả danh phận cho anh rồi mà anh lại đối xử như vậy đây, thật đau lòng quá đi!”
Diệp Thanh Trúc giả khóc nhưng vẫn không nhận được phản hồi nên đành phải cười trên nỗi đau: “Tùy anh, không vượt qua ba ải cũng được. Vậy thì đợi bị đuổi ra khỏi Trần gia thôn đi. Sau này, anh cũng sẽ không vào lại được đâu. Bởi vì người một khi đã bị đuổi ra mà bước vào thì sẽ bị giết! Nếu anh có dũng khí tiếp nhận sát lệnh của Trần gia thôn thì cứ thử xem! Còn nữa, mặc dù em không mang họ Trần nhưng chủ nhân của em là họ Trần nên em cũng được coi là một nửa đồ đệ ở đây và cũng được coi là người nhà họ Trần luôn!”
“Chết tiệt!”
Tần Hạo suýt tức tới phát khóc.
Diệp Thanh Trúc đắc ý nói: “Ha ha, anh tưởng em vô duyên vô cớ đi cùng anh về Trần gia thôn sao? Tại sao chứ? Chậc chậc, Lâm Vũ Hân thật đáng thương, đã bị Diệp Thanh Trúc em giành trước rồi!”
Tần Hạo tức giận nói: “Em không sợ bị sư phụ anh giết ra bã sao?”
“He he, không sợ! Gia chủ đã sớm chấp nhận vợ của đệ tử như em rồi. Sau này em sẽ không còn là nha đầu nữa nên không được tự tiện đánh giết đâu!”
Diệp Thanh Trúc hết sức đắc ý, quá đắc ý.
Hai người vừa đi vừa nói và đã tới điểm cuối cùng của Trần gia thôn.
Tần Hạo nhìn, trên đường trước cổng thôn có một tấm bia đá màu trắng cao cỡ đầu người. Trên đó có khắc mấy chữ rất lớn: “Trần gia thôn, người ngoài không được vào!”
Mấy chữ này được khắc rất có khí thế, chứa đầy sát khí. Chỉ nhìn thôi mà đã cảm thấy người khắc chữ cũng không phải là người tầm thường.
Diệp Thanh Trúc giải thích: “Mấy chữ này là do gia chủ đời trước khắc bằng kiếm? Thế nào? Chữ được đấy chứ!”
“Không chỉ được đâu!”
Tần Hạo nhìn kỹ, súyt nữa thì bị dọa sợ bởi kiếm ý trong dòng chữ. Anh không khỏi hãi hùng.
Nhưng ba người Trần Tam thì chẳng có biểu hiện gì khác thường.
“Kiếm ý trên tấm đá này xem ra là cố ý nói với những người ngoài. Thật lợi hại!”
Tần Hạo càng cảm thấy không chắc chắn với hành trình tiếp theo của mình.
Lúc trước anh bước vào Trần gia thôn với một niềm tin son sắt là sẽ lẳng lặng đưa Lâm Vũ Hân chạy trốn. Nhưng vừa mới vào thôn thì đã không còn được như vậy nữa.
Trần Tam đột nhiên quay đầu lại nói với hai người Tần Hạo: “Tiểu Thanh, theo quy tắc, chúng ta phải thông báo cho trưởng bối nhà họ Trần trước mới có thể đưa anh ta vào. Bây giờ em đợi ở đây với anh ta hay là đi cùng bọn anh?”
“Còn có cả quy tắc đó nữa à?”, Tần Hạo không nhịn được mà cảm thấy ớn lạnh.
Sao quy tắc nhà họ Trần lại nhiều như vậy chứ?
“Em ở cùng bạn trai em, hai anh đi gọi người đi!”, Diệp Thanh Trúc khoác cánh tay Tần Hạo với vẻ rất thân mật.
Hai người Trần Tam bèn bỏ đi.
Đợi tầm hơn mười phút, Tần Hạo đang cảm thấy bất an thì đột nhiên nhìn thấy một nhóm già trẻ gái trai dìu một ông cụ trắng bệch đi về phía cổng thôn.
Diệp Thanh Trúc giải thích với anh: “Ông cụ ở giữa tên là Trần Lạc Vũ, là nhị trưởng lão của nhà họ Trần, phụ trách những việc bên ngoài thôn. Mặc dù hiện tại Trần Linh Tố là gia chủ nhưng đối với những người bên ngoài vào thôn thì bà ấy cũng không thể cáng đáng mà do nhị trưởng lão quyết định mới được”.
Tần Hạo gật đầu. Có thể nhận ra ông già đó không phải là một người dễ nói chuyện.
“Còn những người khác tới xem trò vui thôi!”
Diệp Thanh Trúc chỉ vào đám nam nữ xung quanh ông cụ. Ai ai trông cũng quê mùa, cao to với khí thế hừng hực nhưng trông nét mặt thì lại đầy vẻ tò mò và hào hứng.
Tần Hạo kinh ngạc nói: “Xem trò vui gì chứ?”
“Giống như một lũ khi đen bỗng trông thấy một con khỉ vàng thôi. Trong thôn chán ngắt. Cả ngày ngoài việc luyện công thì là trồng lúa chứ chẳng làm gì khác. Khó khăn lắm mới có người ngoài vào, đương nhiên là phải đi xem rồi!”
Tần Hạo cảm thấy khó chịu khi bị người khác coi là khỉ nhưng anh cũng hết cách.
Chỉ những người này thôi mà anh đã cảm thấy bản thân chưa chắc đã đánh lại nổi rồi.
“Gia tộc ẩn thế. Hầy, thật lợi hại!”
Tần Hạo vừa mới bùi ngùi xong thì đám người kia đã nhao ra khỏi cổng thôn. Nếu đó là sự hoan nghênh anh thì thật tốt. Đáng tiếc lại không phải.
“Tiểu Thanh, cháu tới đây!”
Trần Lạc Vũ nhìn hai người bọn họ một lượt mà Tần Hạo đã có cảm giác như có một con dao sắc lạnh lướt khắp toàn thân khiến anh ớn lạnh toát mồ hôi.
Diệp Thanh Trúc ngoan ngoãn đi tới. Hai người đang thì thầm gì đó.
Sau đó Tần Hạo thấy ông già một mình đi tới đứng đối diện với anh.
Một lúc lâu sau, nhị trưởng lão Trần Lạc Hà mới khẽ mỉm cười, nghiêng người ra dấu tay mời và nói: “Mời!”
Tần Hạo vô cùng kinh ngạc. Vừa rồi anh bị ông cụ nhìn chằm chằm tới mức dựng hết lông tóc. Anh nghĩ không biết có phải sẽ có chuyện gì khủng khiếp sắp xảy ra hay không, thật không ngờ, ông ấy lại mời anh vào trong thôn.
Tại sao chứ?
Tần Hạo không hiểu, cũng không biết có nên vào hay không hay là thế nào. Là một sát thủ, bình tĩnh là nhân tố bắt buộc. Nhưng lúc này, đối viện với một thế giới xa lạ chưa từng tiếp xúc thì dù là ai cũng không thể nào bình tĩnh hoàn toàn được!
“Tê dại luôn rồi. Đi thì đi, ai sợ ai chứ!”
Tần Hạo nhìn Diệp Thanh Trúc. Thấy cô cũng đang nhìn mình với vẻ cười như không người, chẳng ra hiệu gì thì anh thật chỉ muốn dần cô trăm ngàn lần mà thôi.
Anh đi tới trước mặt Diệp Thanh Trúc. Đám đông vây họ vào chính giữa và đi vào trong Trần gia thôn.
Diệp Thanh Trúc nói nhỏ bên tai anh: “Thế nào? Có phải hết sức căng thẳng không?”
“Căng thẳng cái con khỉ ấy!”
Diệp Thanh Trúc cười ha ha nói: “Con khỉ thì cũng không cần phải căng thẳng. Yên tâm đi, mời anh ăn cơm thôi, đảm bảo là một bữa ăn anh chưa được thưởng thức bao giờ!”
- -------------------