Tần Hạo bỗng chốc sa sầm mặt lại, cười mắng: "Em đừng có chọc cười anh nữa. Nếu đúng như em nói thì ải thứ ba này anh không qua nổi rồi!"
"Cũng chưa chắc, em đẹp thế này mà muốn đi cùng anh nhưng anh cũng không chịu. Có thể thấy con người anh cũng khá có tiềm năng. Không được, em cần rèn luyện thêm bản lĩnh cho anh. Hi hi, nhân lúc không có ai ở đây, hay là chúng ta xuống bơi vài vòng?"
Tần Hạo khinh bỉ đáp: "Bơi cái mông... Á..."
Anh còn chưa nói hết câu thì đã bị Diệp Thanh Trúc một cước đạp bay xuống hồ. Cước này của cô đúng là quá tàn độc, quá đột ngột, Tần Hạo vốn không ngờ được cô gái này nói là làm luôn.
Sau khi đạp bay Tần Hạo xuống, Diệp Thanh Trúc cũng nhảy xuống theo, thò tay ra ôm lấy cổ anh.
"Oa, uyên ương nghịch nước đây rồi. Đến đây chồng ơi, chúng ta thử làm một lần trong nước xem sao!"
Tần Hạo tức điên lên được. Lát nữa mà Lâm Vũ Hân nhìn thấy thì anh biết phải làm sao?
Cũng không biết mấy người kia đã họp xong chưa.
Tần Hạo không có tâm trạng chơi mấy trò này với Diệp Thanh Trúc, anh dứt khoát giằng cánh tay đang ôm lấy cổ mình ra, đẩy cô vào bờ. Đang định đi thay quần áo thì lại nhìn thấy gương mặt lãnh đạm của Lâm Vũ Hân xuất hiện trước mặt mình.
"Đúng là cao hứng quá nhỉ. Chúc mừng hai người, qua thêm một ải nữa là hai người có thể chính thức kết thành vợ chồng rồi!"
Tần Hạo cười ngượng, vội vã xua xua tay đáp: "Không phải đâu. Vũ Hân, em đừng hiểu lầm anh có được không? Giữa bọn anh không có gì cả, hơn nữa, ở đây không có cấp giấy chứng nhận kết hôn. Cuộc hôn nhân này diễn ra ở đây sẽ không hợp pháp, cũng chỉ coi như lừa bịp mấy người nhà họ Trần mà thôi!"
Trần Linh Tố đột nhiên ở đâu thò ra, mặt lạnh như băng nói: "Đúng là to gan lớn mật, dám bịp cả người nhà họ Trần!"
Tần Hạo bỗng chốc cạn lời.
Dù có nói gì cũng vô ích, lúc này cả người anh ướt rượt, những đường cong của Diệp Thanh Trúc cũng hiện ra lồ lộ trước mắt, trong đó có hai điểm nổi bật dễ nhìn thấy nhất.
Thấy Lâm Vũ Hân tới mà Diệp Thanh Trúc cũng chẳng hề run sợ. Cô cười hi hi ôm lấy cổ Tần Hạo, nói: "Chồng à, chúng ta về thay quần áo thôi!"
"Chồng à, chậc chậc, nghe mới ngọt ngào làm sao!"
Lâm Vũ Hân nói với vẻ chua chát. Nghĩ đến đây trong lòng cô uất ức vô cùng. Cô còn chưa bao giờ gọi Tần Hạo như vậy mà giờ có người phụ nữ khác đến hưởng lợi.
Nhìn hai người họ quấn quýt không rời thế kia.
Tần Hạo ngượng chín mặt, không nói không rằng mà chạy đi mất.
Khi về đến chỗ ở của mình, anh muốn thay quần áo nhưng thật không ngờ Diệp Thanh Trúc lại cởi sạch đồ của mình rồi cứ thế không mảnh vải che thân đứng trước mặt anh.
"Nhân lúc Tam trưởng lão không có ở đây, chúng ta làm một hiệp đi. Nếu không, lần sau sẽ không có cơ hội nữa!"
Diệp Thanh Trúc ngay lập tức bổ vào người Tần Hạo rồi bắt đầu 'ngấu nghiến' anh.
"Mẹ nó, em đừng như vậy có được không? Anh sắp bị em chơi đến chết rồi!"
Tần Hạo miệng nói không muốn nhưng hai bàn tay phản chủ lại chạm vào ngực Diệp Thanh Trúc.
Trước cấm địa của Trần gia thôn, các thành viên cốt cán của thôn vẫn còn đang họp, họ đang bàn bạc về hậu quả của chuyện hôm nay.
Đối với tiếng thét kinh hồn vọng ra khỏi sơn động của con ác thú hôm nay thì mỗi người phân tích một kiểu không ai giống ai.
Đầu tiên là Trần Linh Tố và Lâm Vũ Hân, hai người họ đương nhiên là đứng về phía Tần Hạo, kiên định cho rằng việc này không dính líu gì tới anh. Hơn nữa, Tần Hạo đã qua ải thứ hai, nên được nhận thưởng, đồng thời cần chuẩn bị thử thách của ải thứ ba cho anh.
Còn Nhị trưởng lão Trần Lạc Vũ và Tam trưởng lão Trần Bán Hiền thì lại đưa ra ý kiến khác.
Bọn họ vô cùng nghi ngờ Tần Hạo, tại sao anh lại có thể đứng trước bức tranh ác thú lâu đến vậy? Bức tranh ác thú này đến cả hai người họ cũng không có khả năng đối đầu trực diện, mà công lực của Tần Hạo còn chưa bằng bọn họ.
Hơn nữa, còn một việc quan trọng nhất.
Lúc này, sơn động đã bị hủy nhưng bức tường đó vẫn còn. Thế nhưng đã không còn bất cứ dấu vết gì của bức tranh ác thú nữa, giờ đây đó chỉ là một bức tượng ngọc thạch dù nhìn thế nhìn nữa cũng chẳng làm sao.
Hơn nữa, tiếng rống của con ác thú nghe cũng vô cùng kì lạ, trước giờ chưa từng có.
Điều này dường như đang nói rõ một điều là con ác thú đã rời khỏi bức tranh trên vách đá và trốn thoát rồi.
Ý của hai vị trưởng lão là muốn thẩm vấn Tần Hạo.
Tứ trưởng lão Trường An thì vẫn trầm mặc, từ đầu đến cuối không hề tham gia vào câu chuyện này. Cho nên, đầu đuôi thế nào cũng không rõ lắm.
Hai bên cứ giằng co nhau như vậy.
"Bây giờ tôi nghi ngờ trên người tên nhãi đó có bí mật gì đó. Nếu không, với thực lực bây giờ của cậu ta chắc chắn không thể qua được ải thứ ba. Hơn nữa, cậu ta còn là nguyên nhân khiến con ác thú chạy thoát!"
Trần Lạc Vũ vô cùng kiên quyết, nhưng ông ta lại không phải gia chủ. Mặc dù quyền lực của trưởng lão là rất lớn nhưng chuyện đại sự như thế này thì cần tất cả thành viên cùng thương lượng.
Đến nay, những người có quyền lực trong nhà họ Trần cũng chỉ có mấy người này.
Lâm Vũ Hân có được quyền lực như vậy là vì cô ấy cũng đã từng vào sơn động này, cũng nhìn bức tranh ác thú và còn cầm cự được lâu hơn so với những người khác ở Trần gia thôn. Cho nên, cô ấy càng hiểu rõ về bí mật của bức tranh này.
Lúc này, Lâm Vũ Hân vẫn trầm mặc không nói.
Trần Linh Tố thì mất kiên nhẫn nói: "Nếu các ông đều nghi ngờ thân phận của nó thì tôi cũng không có gì để nói nữa. Chỉ là, tôi thấy có vẻ như các ông đang tập trung vào sai trọng tâm rồi. Việc chúng ta cần lo lắng bây giờ không phải Tần Hạo, nó chỉ là một người đàn ông đang đi tìm vợ mình mà thôi. Đối với Trần gia thôn chúng ta thì nó không phải là kẻ địch. Còn kẻ thù thực sự là ai thì tôi nghĩ các ông đều biết rõ".
Lời của Trần Linh Tố khiến sắc mặt ba người đàn ông có chút thay đổi.
Trên thế gian này thế lực có thể coi là kẻ thù thực sự của nhà họ Trần chỉ có nhà họ Diệp và nhà họ Tiêu. Thế nhưng, hai gia tộc lớn này Diệp ở phía Bắc, Tiêu ở phía Nam đều mai danh ẩn tích nơi rừng sâu giống như nhà họ Trần.
Nhà họ Trần và nhà họ Tiêu trước giờ vốn không qua lại, nhưng nhà họ Trần lại có thù với nhà họ Diệp. Hai gia tộc cứ không ngừng cấu xé lẫn nhau.
Tần Hạo đã giết mấy người nhà họ Diệp, dù những người đó không thuộc nhánh chính của gia tộc nhưng vẫn là người nhà họ Diệp. Món nợ này lại đổ lên đầu nhà họ Trần mà tính.
Nhà họ Diệp sau khi phái người truy sát Tần Hạo xong thì không có động tĩnh gì nữa, điều đó càng khiến người ta cảm thấy bồn chồn không yên.
Thấy mấy người kia đều không nói gì nữa, Lâm Vũ Hân mới từ từ mở miệng: "Kẻ địch không nhìn thấy được mới là kẻ địch đáng sợ nhất. Tiếng rống vừa nãy có lẽ đã truyền đi rất rất xa".
Lời của Lâm Vũ Hân khiến vẻ mặt ba vị trưởng lão càng thêm nghiêm trọng.
Người vẫn chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cả gia tộc là Tứ trưởng lão Trường An lúc này không thể không lên tiếng: "Mấy ngày nay quả thực có phát hiện ra mấy người nhà họ Diệp rình rập ở bên ngoài ngọn núi của chúng ta. Bởi vì sợ đánh rắn động cỏ nên chúng tôi vẫn chưa hành động!"
"Vậy thì tiếng rống vừa nãy đám người đó cũng nghe thấy phải không?"
Sắc mặt của Trần Bán Hiền càng thêm lạnh lẽo, lông mày cau chặt lại.
Trong lòng Lâm Vũ Hân cảm thấy hơi nghi hoặc, tại sao họ lại lo lắng về vấn đề này như vậy? Cô nhẹ nhàng hỏi: "Người nhà họ Diệp biết được bí mật của Trần gia thôn chúng ta sao?"
Trần Lạc Vũ lắc đầu đáp: "Không rõ bọn chúng biết được bao nhiêu nhưng chuyện về ác thú thì chúng có biết!"
Lâm Vũ Hân mặt cũng biến sắc theo.
Người nhà họ Diệp nghe thấy tiếng gầm của con ác thú, chắc chắn sẽ hành động. Nói không chừng, Trần gia thôn đang gặp nguy hiểm. .
Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Trần Linh Tố lại nói: "Cho nên mới nói giờ mọi người cãi nhau làm gì? Thân thế của Tần Hạo thế nào cũng chẳng quan trọng. Dù gì nó cũng đứng về phía chúng ta đúng không?"
- -------------------