“Cám ơn phu nhân!” Văn Hinh nở nụ cười, cô đưa mắt nhìn Diêu Phương cho đến khi bà vào phòng, lúc này mới quay đầu nhìn Lạc Tình đứng bên cạnh, sau đó khom người nhặt tấm chi phiếu từ mặt đất lên đưa tới trước mặt cô, không nói gì, chỉ là đối với cô cười cười.
Nụ cười kia đập vào trong mắt Lạc Tình là chính là châm chọc.
Cô nhận lấy tấm chi phiếu, hung hăng trợn mắt nhìn Văn Hinh một cái, “Tôi tuyệt đối sẽ không nhường anh họ cho cô, anh họ là của tôi, ai cũng không được giành!” Nói xong, giận đùng đùng chạy lên lầu.
Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Văn Hinh, cô nhìn phòng khách trống không, trên mặt lộ ra một chút tươi cười vui vẻ, nhưng trong lòng cảm thấy chua sót.
Xem ra, cuộc sống sau này của cô sẽ càng thêm không dễ chịu!
Văn Hinh quyết định làm người giúp việc Du gia, bởi vì như vậy mới có cơ hội đến gần Du Thần Ích, Diêu Phương đáp ứng. Lúc Lạc Tình biết được Văn Hinh muốn làm người giúp việc thì lập tức lộ ra nụ cười âm trầm, trong mắt chợt loé lên tính toán.
Rất nhanh, Văn Hinh từ phòng tráng lệ chuyển vào căn phòng đơn sơ dành cho người giúp việc, mặc dù đổi phòng nhưng Văn Hinh vẫn thập phần vui vẻ, chỉ cần có thể lưu lại, cô như thế nào cũng không sao.
Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của Văn Hinh, năm giờ sáng rời giường, đầu tiên là quét dọn vệ sinh phòng khách , phòng khách lớn như vậy chỉ có một mình cô quét dọn, toàn bộ tốn hai giờ mới quét sạch sẽ. Sau đó thì giặt quần áo, giặt khăn trải bàn, giặt rèm cửa sổ, giặt xong những thứ này, còn phải giúp vào giúp mẹ Lý việc bếp núc, rửa rau, sau còn phải đi ra vườn hoa tưới nước.
Chờ làm xong những thứ này, đã hơn tám giờ sáng rồi, mà lúc này đây, chủ nhân của cái nhà này mới rời giường, cô lại được hầu hạ họ ăn điểm tâm. Bình thường cô đều cùng họ ngồi chung một chỗ ăn, hôm nay thân phận hạ xuống một cấp, cô biến thành người hầu hạ họ ăn cơm.
“Cháo!”
Lạc Tình dùng giọng ra lệnh đối với Văn Hinh, chờ Văn Hinh để chén cháo trước mặt mình thì cô bưng chén lên ăn một miếng, sau một khắc lại đột nhiên đem chén cầm trong tay hất thẳng vào người Văn Hinh, “Nóng như vậy, cô muốn bỏng chết tốt à! Múc chén khác đi!”
Chén cháo bay về phía Văn Hinh toàn bộ dội ở trên người của cô, nhất thời làm cho cô chật vật không chịu nổi. Cháo rõ ràng là ấm, Lạc Tình lại cứ nói là nóng, Văn Hinh biết, cô ta đang cố ý kiếm chuyện với mình. Vì vậy, cô im lặng không lên tiếng đi phòng bếp múc cho cô ta chén khác, lần nữa bày ở trước mặt cô ta.
Lạc Tình lạnh lùng liếc cô một cái sau lại bưng chén lên, trước thử dò xét ăn một miếng nhỏ, sau đó sắc mặt bỗng chốc biến đổi, đem chén đổ cả vào trên người Văn Hinh, cả giận nói: “Lần này lại là lạnh, Văn Hinh, cô có phải hay không muốn hại tôi đau bụng? Nếu như cô không phải làm, đại khái có thể đi, không ai muốn cản cô!”
“Thật xin lỗi, biểu tiểu thư, tôi múc chén khác cho cô!” Văn Hinh không để ý mình khắp người đều là cháo, muốn xoay người đi phòng bếp múc cho cô ta chén khác.
Ai ngờ Lạc Tình lại lạnh lùng nói: “Không cần, bị cô chọc tức cũng no luôn rồi!” Nói xong đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua Văn Hinh, cố ý dùng sức đụng cô một cái, làm Văn Hinh suýt nữa ngã trên mặt đất.
Văn Hinh cúi đầu đứng ở đàng kia, không có một câu phản bác.
Mà từ đầu đến cuối, Diêu Phương vẫn ngồi ngay ngắn ở đầu bàn ăn, không biến sắc ăn bữa sáng của mình, không nói gì, thậm chí ngay cả nhìn cũng không them nhìn cô và Lạc Tình một cái, nhìn dáng dấp tựa hồ là để mặc cho Lạc Tình đối với Văn Hinh như vậy.
Văn Hinh nhìn mình khắp người nhếch nhác, trong lòng uất ức không thôi, nhưng cô cố gắng chịu đựng cơ hồ nước mắt theo vành mắt chảy ra. Cô âm thầm tự nói với mình: Văn Hinh, không sao, chỉ là bị hắt cháo mà thôi, không có gì lớn
=======
Đang lúc ấy thì Du Thần Ích từ bên ngoài đi vào, thấy Văn Hinh, mày lập tức nhíu lại. Khi hắn thấy khắp người cô toàn là nước cháo thì không khỏi ngẩn người, hắn đi tới bên cạnh Diêu Phương ngồi xuống, sau đó hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Diêu Phương vừa lúc ăn xong, bà buông chén xuống cầm khăn giấy lên ưu nhã mà xoa xoa, sau đó nhìn Văn Hinh một cái, rồi mới lên tiếng: “Hôm qua con không có về, đã quên nói với con là, từ hôm nay trở đi, Văn Hinh chính là người giúp việc trong nhà chúng ta, về sau con có chuyện gì thì bảo cô ta làm.”
Du Thần Ích nghe vậy thì trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, hắn nghiêng đầu nhìn Văn Hinh, thấy bộ dạng chật vật của cô, chân mày nhíu chặt lại, trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia đau lòng.
Nhưng vừa nghĩ tới việc cô làm trước đây, thì một chút đau lòng nhất thời hóa thành hư không.
Diêu Phương thấy Văn Hinh còn ngây ngốc đứng ở đàng kia, sắc mặt lập tức thay đổi, trách mắng: “Còn đứng đó làm gì, không nhìn thấy thiếu gia về sao, còn không mau chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia!”
“Dạ!” Văn Hinh xoay người lập tức đi đến phòng bếp, rất nhanh bưng đến một chén cháo cho Du Thần Ích.
Du Thần Ích nhìn chén chao trước mặt, sau lại nhìn trên người Văn Hinh, tựa hồ đột nhiên biết cháo trên người Văn Hinh là từ đâu tới.
Nhất định là Lạc Tình, hắn đã sớm nhìn ra Lạc Tình rất không thích Văn Hinh, thậm chí còn có ý đối địch. Mặc dù hắn không biết tại sao Lạc Tình lại ghét Văn Hinh đến như vậy, nhưng hắn luôn biết tính tình của Lạc Tình, với tính khí đại tiểu thư của cô thì hễ có chút không vui thì trút giận lên người khác.
Hôm nay, khẳng định là tâm tình cô ta không tốt, cho nên liền lấy Văn Hinh trút giận.
Chỉ là, như vậy cũng tốt, hắn cũng muốn nhìn coi dưới sự hành hạ của Lạc Tình thì cô rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu.
Trước vô luận hắn nhục nhã cô thế nào, cũng không thể đuổi cô đi được, nếu như Lạc Tình có thể đuổi cô đi được thì hắn rất ư là cảm ơn cô ta.
Nghĩ như vậy, tâm tình của hắn đột nhiên lập tức tốt lên, tâm tình tốt, thì ngay cả ăn cơm cũng cảm thấy ngon.
Văn Hinh nhìn thấy hắn ăn cơm ngon như vậy, suýt nữa phẫn nộ, thật muốn bưng chén cơm trực tiếp úp lên trên đầu của hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!