Khi Tống Lê bị anh chống tường đâm đến cao trào, cả người đều đang co rút, Hứa Từ không rút dương vật ra, mà còn đâm vào sâu hơn.
Nhục hành không hề có xu thế mềm xuống, cứng rắn như kim cương như cũ, tinh dịch đặc sệt còn đang phun ra từng chút từng chút, nóng đến mức vách tử cung cô cũng đang run lên.
Tống Lê hoàn toàn hư thoát, bị người ôm đến trên sô pha cũng không biết gì.
Ánh đèn mê huyễn trước mắt cùng sô pha bằng da đều làm Tống Lê nhớ đến đêm Hứa Từ khai trai chín năm trước, không ăn bất cứ thuốc kích dục gì cũng hung mãnh như ác lang, hoàn toàn không biết đủ mà ghé vào gặm trên người cô, hận không thể hủy cốt của cô nuốt vào bụng.
Lúc dương vật bắt đầu luật động một lần nữa, Tống Lê đối diện ánh mắt nóng như lửa của Hứa Từ, ánh mắt vi diệu kia của anh dường như cũng nhớ đến việc đêm đó.
Sắc tối trong đáy mắt cuồn cuộn, Hứa Từ cắn liếm đầu vú cô, hung hăng quấy loạn côn thịt vào sâu trong huyệt: "Hoài niệm sao?"
Đã dùng hoa huyệt thỏa mãn một lần, cảm giác dày vò này của anh lui đi không ít, lại vẫn luyến tiếc kết thúc như vậy.
Hứa Từ đè trên người cô thọc vào, tiếng nói khàn khàn vô cùng trầm thấp gợi cảm: "Cảm giác anh chơi em chín năm trước, còn nhớ rõ không?"
Anh lại hỏi thêm một lần.
Đêm nay anh dường như không định làm người, cái gì cũng nói ra bên ngoài.
Tống Lê bị hỏi đến mặt đỏ tai hồng: "Nhớ, nhớ rõ......"
"Phải không." Một tay Hứa Từ xoa bóp đầu vú của cô, mỗi lưỡi liếm đến sau tai, đầu lưỡi câu lộng có chút nghễnh ngãng, cô đã mẫn cảm không chịu được, lực đạo đặt phía sau lưng anh cũng tăng thêm, tiểu huyệt cũng càng cắn chặt hơn, kẹp đến trán anh đổ mồ hôi.
"Anh cho rằng em đã quên, cho nên lúc em đi mới quyết tuyệt như vậy."
Anh bóp cằm cô, khi ánh mắt giao nhau, cả người Tống Lê run lên, muốn tránh đã không kịp, Hứa Từ đã bóp chặt eo cô chặt chẽ đâm phần hông.
Miếng thịt mềm trong huyệt phản xa mà gắt gao xoắn chặt cắn nhục hành của anh, muốn rút cũng không rút ra được.
Chặt đến mức khoái cảm tận cùng suýt chút nữa làm anh bắn tinh, Hứa Từ nhìn ánh mắt của cô đều đang nổi lửa, tiếng nói khàn khàn tràn ngập từ tính: "Đêm nay lại khắc sâu ấn tượng một chút."
Tống Lê lắc đầu: "Không......!Từ bỏ......"
"Vừa rồi là ai nói muốn ở lại? Không có cơ hội đổi ý." Hứa Từ chịu đau luật động trong cơ thể cô, cường lực hấp thụ của huyệt nộn dường như muốn rút cạn linh hồn của anh, mà phản ứng của Tống Lê thoạt nhìn cũng không hoàn toàn dễ chịu, vừa động một cái thì bắt đầu phát run.
Anh không quên hôn những chỗ mẫn cảm trên người cô để cô thả lỏng, cổ, đầu vú và eo, thậm chí là xương cổ nhô lên ở phía sau, anh đều dùng ngón tay vuốt ve xoa bóp, sau đó mới hôn lấy môi cô rồi nút lưỡi trơn trượt của cô.
Tiếng của Hứa Từ trong nụ hôn lưỡi nhiệt liệt nồng đậm mơ hồ: "Làm em nhớ kỹ anh yêu em bao nhiêu, chơi chết em dưới thân, em mới không nghi ngờ anh yêu em."
Người đàn ông lật lại nợ cũ, một chút cũng không kém cỏi hơn người phụ nữ.
Anh quyết tâm muốn cho Tống Lê tăng thêm ấn tượng.
Trên sô pha để lại một vệt nước dâm mỹ, nhưng mà đây còn chưa đủ, Hứa Từ kéo mắt cá chân của cô xuống, Tống Lê chống ở trên sô pha, đầu vú ma sát với da sô pha thật sự có khoái cảm từng trận, ngực ửng đỏ một mảnh.
Hứa Từ vốn dĩ là uốn gối quỳ trên mặt đất đâm cô, nhưng sau khi cúi người cắn trên mông cô mấy miếng thì nâng mông đứng lên đâm.
Nửa người dưới treo trên không làm cô cuối cùng cũng không chống đỡ được, gương mặt buồn nức nở trên sô pha, tiểu huyệt vô cùng đáng thương bị bắt đón ý nói hùa để người đàn ông quất vào, bắn ra chất lỏng trong suốt.
Tống Lê suýt thì ngất xỉu, trong miệng vẫn luôn gọi tên của anh, trong tiếng nức nở mang theo ý xin tha: "Hứa Từ..."
Sau khi anh mạnh mẽ cắm vài cái, quy đầu chống nhục huyệt phun tinh, cửa huyệt đã lầy lội khó nhìn, đường đi rót đầy tinh dịch tràn ra trong khoảng cách anh chọc vào rút ra, kéo thành sợi nước trong suốt tí tách rơi trên mặt đất.
Hứa Từ ôm cô đè lên sô pha, đầu lưỡi ấm áp vẫn luôn liếm nước mắt trên má cô, đôi tay lại xoa hai luồn nhũ thịt, tiếp tục cắm dương vật cương cứng vào trong luật động.
Khoái cảm tràn ngập như sóng triều đánh úp lại từng đợt.
"Thật xin lỗi." Hứa Từ thấp giọng nói bên tai cô: "Vốn dĩ không muốn làm em thấy anh như vậy, vẫn luôn sợ dọa đến em như trước kia."
Nhưng mà bây giờ không được.
Anh không nhịn được.
Đầu gối bị người đẩy đến trên ngực đè lại, nụ hôn dày đặc của người đàn ông từ đùi kéo dài đến mắt cá chân, sau đó nâng cẳng chân cô trên vai.
Tống Lê chỉ có thể đặt tay lên eo anh, vòng eo tinh tráng của người đàn ông dường như có sức lực dùng không hết, mỗi một chút đều sắp đâm cô tan thành từng mảnh.
Cô nghe thấy tiếng thở dốc dày nặng dưới tiếng cười nhẹ: "...!Nhưng đây mới là anh."
Trước kia còn đều là một góc băng sơn, thật ra có rất nhiều lần anh không ăn no hoàn toàn.
Cô chỉ cần cười một cái với anh, anh đã thỏa mãn nhưng ở một thời khắc nào đó, anh lại vĩnh viễn không biết đủ.
"Tống Lê, anh dục cầu bất mãn.* (không hoàn toàn thỏa mãn dục vọng)"
...
Chờ đến lúc Hứa Từ bắn xong lần cuối cùng, Tống Lê đã ướt đến như là người được vớt ra từ trong nước.
Nhục huyệt lật ra ngoài đến lợi hại, anh đã rút dương vật ra, hình dạng vẫn còn, có thể nhìn thấy thịt non bên trong còn đang vô ý thức co rút lại.
Hứa Từ ghé vào thành sô pha, nâng chân cô chôn xuống, đầu lưỡi thổi qua huyệt nộn run rẩy, liếm nước mật chảy ra từ bên trong.
Động tác dịu dàng như nước, vô cùng thương tiếc mà an ủi hoa huyệt bị chà đạp đến không ra gì, rõ ràng người thực thi bạo hành đầu sỏ gây tội chính là anh.
Động tác nuốt nước của Hứa Từ vô cùng sắc tình, nặng nề mút vài cái mới mặc quần áo cho cô.
Khi rời đi Tống Lê đã mất đi ý thức, bóng đêm nồng đạm bị ánh sáng buổi sớm xua tan, ánh mặt trời dần dần sáng lên.
Sau khi Tống Lê tỉnh lại, thấy người đàn ông đã mặc chỉnh tề mà ngồi ở mép giường phòng ngủ.
Hôm nay là thời gian làm việc nhưng Hứa Từ không đi làm, ở nhà mặc sơ mi trắng có chút kỳ quái, áo khoác còn đặt bên cạnh.
Vì vậy Tống Lê nghi ngờ anh có phải không muốn ra ngoài hay không.
"Anh đang đợi em?" Tống Lê hỏi, yết hầu rất rát, anh đúng lúc đưa một ly nước ấm qua.
"Đêm nay không phải em có hoạt động sao?" Anh nhớ trên sắp xếp công việc của cô có viết: "Anh lo em không đứng dậy thì phải từ chối thay em."
Tống Lê bắt được chữ mấu chốt trong đó: "Em ngủ rất lâu rồi?"
"Không lâu, một ngày rưỡi mà thôi." Hứa Từ cúi người hôn trán cô, đuôi lông mày và khóe mắt đều là ý cười: "Có tiến bộ."
Sau khi Tống Lê phản ứng lại cảm thấy hạ thân đều đau đến mức đang co rút, bây giờ nhìn thời gian cũng sắp không kịp, chỉ có thể bảo trợ lý đến nhà làm tạo hình.
Khi xuống giường chân còn chưa chạm đất đã mềm nhũn đến mức quỳ xuống, Hứa Từ đành phải cùng cô đi vào bồn rửa mắt, sau khi bóp kem đánh răng ra: "Há miệng."
Tống Lê gác cằm lên vai anh, tư thế này anh không động được, chỉ có thể để cô tự đánh, sau khi đánh răng xong anh hỗ trợ nhận nước.
Kiên nhẫn tinh tế như đang chăm sóc trẻ con, Tống Lê cũng không khách khí, thoải mái hào phóng hưởng thụ sự phục vụ sau khi xong việc của Hứa Từ.
Sau khi rửa mặt xong, Tống Lê mới nhớ đến hỏi: "Hôm nay anh không đi làm à?"
"Cách chức tạm thời."
"Cách chức tạm thời?!"
"Ừm."
Biểu hiện của Hứa Từ thật sự bình tĩnh, phảng phất đây là việc trong dự kiến.
Thân là nhân viên chính phủ ra vào chỗ như câu lạc bộ đêm, một khi bị công khai ra ánh sáng sẽ hết đường chối cãi, bây giờ đã tạo thành ảnh hưởng không tốt, xử phạt cách chức tạm thời xem như là nhẹ.
Tống Lê hỏi: "Nhưng không phải Nhiếp Trung Thành cũng đi sao?" Ông ta dụ Hứa Từ vào tròng, cũng không thể chỉ lo thân mình.
"Đúng là bởi vì ông ta cũng đi, cho nên Trương Trọng Huân mới có cơ hội đến hang ổ của ông ta."
Hứa Từ bảo cô không cần lo lắng, thần sắc thong dong đến mức làm người khác bình tĩnh: "Dương đông kích tây, ông ta cho rằng mình làm anh ngã ngựa, trên thực tế lại làm mình té nhào."
"Nhưng bây giờ anh bị cách chức tạm thời quả thực giống như cõng một cái nồi to."
"Ngoại trừ việc thiệt thòi một chút cũng không có bất cứ tổn thất gì."
Nhìn bộ dáng tức giận của cô, Hứa Từ xoa lòng bàn tay cô, cánh môi áp lại liếm hai cái: "Nhưng mà làm em bị liên lụy."