Edit by Dưa& Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Thứ hai, vào giờ tự học buổi sáng, các giáo viên đã lần lượt lấy bài thi đưa cho cán bộ các môn mang về lớp học. Lúc phát bài, cả lớp đều sôi trào, quay trái quay phải hỏi điểm rồi so đáp án.
Tằng Tú Mạn cầm bài thi quay lại hỏi An Văn: "An Văn, điểm thi của cậu thế nào?"
"Cũng được." An Văn nói.
"Bài thi toán của cậu thế nào? Điểm lần này của tớ đã tự phá kỷ lục bản thân rồi!"
An Văn rút bài thi toán từ trong ngăn bàn ra cho cô xem.
Nhìn bài thi, Tằng Tú Mạn ngạc nhiên hô lên thành tiếng: "Lần này đề rất khó, tối đa được 120 mà cậu lại đạt 117 điểm! Sao cậu làm được vậy?"
An Văn muốn nói: Cố ý làm sai một câu trắc nghiệm là được!
Nhưng cô không thể nói lời đả kích người khác thế này được, đành phải mỉm cười im lặng.
"An Văn được 117 điểm? Lợi hại thật, Canh Duệ mới chỉ được 115 điểm." Một nữ sinh tóc hơi xoăn đột nhiên nói. Giọng cô ta khá cao khiến mọi người trong lớp đều quay lại nhìn An Văn.
"Bài cuối rất khó, Canh Duệ còn mất một nửa số điểm mà An Văn, cậu lại chỉ mất ba điểm thì thật là giỏi! Có thể cho tớ xem được không?" Nói xong, nữ sinh kia đứng dậy, đi đến chỗ An Văn, vươn tay muốn cầm lấy bài thi. Ngón tay cô ta trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, móng tay cũng được chăm sóc chỉnh tề sạch sẽ, cực kỳ đẹp.
Tằng Tú Mạn giới thiệu với An Văn: "Đây chính là hoa khôi lớp chúng ta, Thạch Tĩnh."
Nói xong, nụ cười của Tằng Tú Mạn lập tức cứng lại. Ý thức được mình nói sai, cô ấy bịt miệng lại.
Trong trí nhớ của An Văn quả thực có người tên Thạch Tĩnh này vì Thạch Tĩnh và chị em cô ta chính là lí do khiến nguyên chủ phải chịu bạo lực học đường. Chỉ cần vừa ra khỏi lớp, nguyên chủ sẽ bị mấy ả châm chọc mỉa mai sau lưng, sau khi tan học có khi còn bí mật uy hϊếp cô.
Cũng vì mấy ả, lúc đến trường, nguyên chủ chỉ dám ngồi tại chỗ, không dám đi đâu.
An Văn không hề buông tay để Thạch Tĩnh lấy mất bài thi. Cô ngẩng đầu, đối diện với uy hϊếp trong mắt Thạch Tĩnh.
"Cậu không muốn cho tớ mượn xem sao? Chỉ là một tờ giấy thi thôi, tớ mượn rồi sẽ trả ngay." Thạch Tĩnh cười nói.
Thạch Tĩnh là bí thư ban hỏa tiễn, vừa xinh đẹp, vừa cởi mở nên quan hệ trong lớp rất tốt. Thấy cảnh này, các bạn học khác không nhịn được, mở miệng nói giúp cô ta.
"An Văn, Thạch Tĩnh chỉ muốn mượn xem thôi. Chúng ta đều là bạn học mà."
"Đúng rồi, cậu ấy chỉ muốn so đáp án một chút thôi."
Thạch Tĩnh chậm rãi buông tay, nói: "Được rồi, nếu cậu không muốn thì thôi."
Cô ta nói như vậy khiến người khác cảm thấy An Văn thật sự keo kiệt, ngay cả một bài thi toán cũng không cho mượn xem.
Thạch Tĩnh vừa nói xong, có một nữ sinh đi tới, kéo tay cô ta, nói: "Không cho xem thì thôi. Bài cậu sai chỗ nào?"
"Không phải vậy. Tớ chỉ muốn xem bài thi đứng nhất thôi." Thanh âm Thạch Tĩnh mang chút ủy khuất.
Thấy Thạch Tĩnh như vậy, nữ sinh kia vô cùng tức giận, nói: "Bài thi đứng nhất thì có gì đặc biệt hơn người? Không phải chỉ là một tờ giấy thôi sao? Người ta đã không muốn cho cậu xem, cậu xem bài Canh Duệ là được rồi."
Nói xong, cô ta kéo tay Thạch Tĩnh, rời đi. An Văn cầm bài thi trong tay đưa cho Tằng Tú Mạn. Thấy thế, Thạch Tĩnh nhíu mày còn nữ sinh kia tức giận nói: "An Văn, cậu có ý gì?"
Thạch Tĩnh mượn cô lâu như thế nhưng cô không cho mượn, vậy mà ngay sau đó cô lại đưa cho Tằng Tú Mạn. Thế này chẳng phải là tát một cái vào mặt Thạch Tĩnh sao?
An Văn nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt trong suốt vô tội, nói: "Tú Mạn mượn của tôi trước."
"Cái gì?"
"Tôi về nước chưa lâu lắm nên không hiểu lễ nghi của các bạn nhưng bất cứ việc gì cũng phải có trước có sau chứ."