Edit by Dưa& Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
"Đúng là tớ có mượn An Văn trước." Tằng Tú Mạn cũng mở miệng nói.
Vẻ mặt của Thạch Tĩnh và cô nữ sinh kia cứng lại. Không khí trong ban có hơi xấu hổ.
Thạch Tĩnh cũng phản ứng rất nhanh, mỉm cười nói: "Thì ra là vậy! Tằng Tú Mạn xem xong, cậu có thể cho tớ mượn không? Tớ thật sự khâm phục bài thi tốt hơn Canh Duệ."
"Được." An Văn nói.
"Cô ta cố ý nói thế! Chắc chắn Tằng Tú Mạn kia đã giúp cô ta! Thế mà cậu còn muốn mượn của cô ta?" Bị Thạch Tĩnh kéo đi, nữ sinh kia vô cùng tức giận, nói.
"Không phải đâu, cậu đừng nghĩ nhiều." Thạch Tĩnh nói với nữ sinh.
Trong nháy mắt, mọi người trong ban đều đứng về phía Thạch Tĩnh, cho rằng An Văn đã cho người khác mượn trước thì nên nói sớm nhưng An Văn mới từ nước ngoài về, tư duy khác biệt nên cũng hết cách.
Cho nên mọi người cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ chăm chú xem bài thi của mình.
Thấy Thạch Tĩnh khác thường, Tằng Tú Mạn cực kỳ tức giận, nói với An Văn: "Thạch Tĩnh kia có ý gì chứ?"
"Cô ta không vừa mắt với tớ, muốn lại đây uy hϊếp một chút đó." An Văn nói.
Tằng Tú Mạn kinh ngạc mở to mắt, nói: "Sao.. sao cậu lại nói thế?"
"Sao thế?" Nhìn biểu cảm của cô, An Văn buồn cười, chớp chớp mắt.
Một cô gái nhỏ lớn lên không nhiễm khói bụi nhân gian đột nhiên lại đụng phải chuyện thật trong xã hội, thật sự rất đáng sợ.
"Không có gì. Vì sao vừa rồi, lúc cậu ấy muốn mượn, cậu lại không nói là cậu cho tớ mượn trước?"
An Văn hơi mỉm cười, nói: "Đài đều đáp hảo, rốt cuộc vẫn là muốn xem người khác diễn hết kịch đi."
"Hả?" Tằng Tú Mạn mở to mắt, vô cùng khó hiểu.
"Xem bài đi!" An Văn nói.
Học sinh ban hỏa tiễn không có khái niệm giải lao mười phút vì chỉ nắm chắc lấy thời gian và thật nỗ lực mới có thể không gặp nguy hiểm, không bị người khác vượt qua. Nhưng hôm nay, vừa giải lao, mọi người đã chạy ra khỏi lớp. Đến tiết thứ hai, học thể dục, Tằng Tú Mạn không nhịn nổi, nói với An Văn: "Thật kỳ lạ! Bình thường tiết một đã dán bảng vàng rồi, thế nào mà hết tiết hai vẫn chưa có. Chẳng lẽ máy tính trường gặp vấn đề rồi?"
"Không chừng học xong tiết này là có." An Văn nói.
Trở về sau khi học xong tiết thể dục, hai người đã thấy bảng vàng. Dòng người kéo nhau về chỗ bảng vàng, An Văn cũng bị Tằng Tú Mạn kéo đến đó.
Có rất nhiều người nên Tằng Tú Mạn không thể nhìn được nội dung trên bảng vàng, đành phải hỏi An Văn: "An Văn, cậu nhìn được không?"
"Nhìn được."
"Vậy mau nhìn xem hai người chúng ta đứng thứ mấy."
"Tớ thứ nhất, cậu.." An Văn lướt mắt một đường, sau đó nói: "Đứng thứ 37."
"Ha ha ha ha, thứ tự của tớ lại tăng rồi! An Văn, cậu thật lợi hại, mắt tinh như thần vậy!" Tằng Tú Mạn khen, sau đó nhờ An Văn xem giúp cô thứ tự của những bạn khác nữa.
Vì thế, An Văn đứng đó, báo thành tích cho một đám nữ sinh.
Loa phát thanh trường đột nhiên vang lên: "Mời bạn học An Văn năm nhất ban hỏa tiễn nhanh chóng đến phòng giáo viên! Mời bạn học An Văn năm nhất ban hỏa tiễn nhanh chóng đến phòng giáo viên!" Loa phát lại mấy lần như sợ An Văn không nghe thấy.
Phòng giáo viên.
An Văn gõ cửa, đi vào. Bên trong là giáo viên chủ nhiệm và một vài giáo viên phụ trách ban hỏa tiễn.
"Chào chủ nhiệm, chào thầy cô ạ." An Văn ngoan ngoãn chào hỏi.
Trong mắt ánh lên tia tàn khốc, giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc nói: "Em xõa tóc làm gì? Cột tóc lên!"
Hơi nhíu mày, An Văn lấy dây từ trong túi, cột chắc tóc lại.
"Bạn học An Văn, có người báo cáo em gian lận thi cử. Em còn gì để nói không?"