Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trước khi chết, cô xem trực tiếp lễ trao giải Đỉnh Thái, ảnh hậu Bạch Ngọc nhận được giải thưởng nữ diễn viên tốt nhất của Đỉnh Thái, trở thành ảnh hậu hai lần liên tiếp.
Lúc ấy cô đã tưởng tượng người cầm cúp trên trực tiếp là cô, mặc một bộ lễ phục hoa lệ, mỉm cười cảm ơn cây xinê đã ủng hộ cô.
"Cô chỉ có thể hoàn thành tâm nguyện này thì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ."
Hệ thống sẽ không quản sự đau lòng của cô, tiếp tục máy móc nói: "Hệ thống 009 mời kí chủ lựa chọn: 1 – Trực tiếp tiếp thu thông tin. 2 – Trong ba ngày từ từ tiếp thu thông tin. 20 giây sau tự động trực tiếp tiếp thu."
An Văn có thể cảm giác được thân thể này đang suy yếu, sợ nhiều quá sẽ chịu không nổi, thế là nói: "Ta chọn trong ba này từ từ tiếp thu thông tin."
Tiếng nói máy móc vang lên: "Đang truyền thông tin.."
An Văn, tiểu thiên kim tập đoàn An thị. Ba là chủ tịch tập đoàn An thị, mẹ là con gái thứ hai của tập đoàn Ngô thị, còn là họa sĩ trứ danh. Ông nội là quân trưởng đã xuất ngũ của quân đội nào đó, bà nội từng là viện trưởng bệnh viện Tế Nguyên. Phía trên cô còn một người anh trai, hiện đang là tổng giám đốc tập đoàn An thị.
An Văn rất thông minh, giấy khen thi đua lớn nhỏ trong nhà cũng có thể xếp đầy một phòng, năm nay mười lăm tuổi, đang học lớp mười ở một trường cấp ba Đế Thành.
Kiếp trước cô không có chút bối cảnh nào, giống như là để đền bù nên bối cảnh đời này của cô quả thực rất đáng sợ.
Nhưng mà còn một điểm nữa, gương mặt!
Cô vén chăn lên chạy đến trước gương trang điểm, da trắng hơn tuyết, rõ ràng là trang điểm nhưng trên mặt lại không có chút tì vết nào, đôi mắt hoa đào ngập nước, bốn phía tự mang theo vầng sáng trắng nhạt, điềm đạm đáng yêu.
Cái mũi thanh tú thật đáng yêu, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, khuôn môi ưu việt, chút tóc đen dài thẳng mềm mại trút xuống, trong lòng An Văn kích động vô cùng.
Đây là gương mặt mà đời trước cô muốn cũng không dám nghĩ tới, cô ở giới giải trí nhiều năm như thế cũng chưa bao giờ thấy được dung nhan vào vượt qua được gương mặt này.
Bên cạnh có một cái kính dựng thẳng, An Văn đứng trước gương, tóc dài đến eo, cả người mặc một cái váy ngủ viền ren cổ tròn đáng yêu dài tới đầu gối. An Văn nhấc váy lên, lộ ra đôi chân vừa thẳng lại vừa dài, da trắng như ngọc.
Trước ngực cũng dậy thì rất tốt, mới mười lăm tuổi còn muốn to hơn cô ở kiếp trước.
Điều kiện ngoại hình thế này mà không tiến vào giới giải trí thì thật đáng tiếc.
"Hệ thống, ngươi sẽ giúp ta à?" An Văn hỏi.
"Tôi sẽ nhắc nhở cô khi cô đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ xóa bỏ cô khi nhiệm vụ thất bại!"
Âm thanh máy móc vang lên trong đầu. Đây dường như là câu nói cuối cùng của hệ thống, bởi vì về sau, mặc kệ An Văn có gọi thế nào hệ thống cũng sẽ không lên tiếng, giống như đã biến mất. Thế nhưng một chút bận bịu mà cũng không giúp thì vẫn khiến cô hơi thất vọng.
Hệ thống 009 phẫn nộ nghĩ, không phải là nó không giúp, lý tưởng đời trước của cô chính là tự dựa vào sức mình leo lên chỗ cao nhất, nó đã tận lực tạo ra điều kiện cho cô, những cái khác phải dựa vào chính cô.
An Văn phát hiện bên cạnh giường có một lọ thuốc ngủ không được đậy kín, đoán chừng là nguyên chủ cũng uống thuốc ngủ tự sát.
Cuộc sống của học bá bạch phú mỹ tốt như vậy tại sao lại muốn tự sát? Thật sự làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc.
Cô vào phòng tắm tắm rửa một cái sau đó nằm trên giường chậm rãi tiếp thu thông tin của nguyên chủ.
Gần đây cô ấy đang ở thời kỳ phản nghịch, cảm thấy ba mẹ quản quá nhiều nên nháo trở về nước, chuyển đến nhất trung Đế Thành. Nói đến đây, cô ấy vừa đến nhất trung Đế Thành hai tuần thôi mà đã trực tiếp chiếm lấy vị trí thứ nhất trên bảng vàng. Sau này cô ấy mới xin nghỉ ở nhà.
Vì sao xin nghỉ thì An Văn không biết nhưng cô đã trở thành chủ nhân của thân thể này thì sẽ phải tiếp tục sống tiếp cuộc sống của cô.