Edit by Lá & Beta by Hy
—
*Quan báo tư thù: lấy việc công để trả thù riêng.
Diệp Hiểu Tinh lắc đầu, nói: "Vì sao cô ta nhằm vào diễn viên kia, chị không biết, nhưng cô ta nhằm vào em không phải vô duyên vô cớ."
"Cầu công chúa báo cho em biết em đắc tội Lục Mạn Nhi chỗ nào, em nhất định sẽ cẩn thận ngẫm lại." An Văn nói.
Diệp Hiểu Tinh không nhịn được, cười thành tiếng rồi nói: "Vị kia của Lục Mạn Nhi là nhà đầu tư, đương nhiên sẽ muốn giành vai Thanh Sa nhưng đạo diễn Diệp từ chối. Nhà đầu tư lấy lui làm tiến, nhận vai Dịch Hân Hân."
"Thì ra là vậy."
"Lát nữa diễn với cô ta, em nhớ sửa sang lại cảm xúc. Hôm nay tính tình đạo diễn Diệp không tốt."
An Văn cũng đã nhìn ra. Hôm nay, đạo diễn Diệp mắng người cực kì độc, không biết màn hình máy quay có bị anh ta phun nước bọt lên không.
"Em thì không sao đâu nhưng vị kia thì có đấy." Mỗi lần cô diễn với Lục Mạn Nhi, cô ta luôn gây ra chuyện gì đó.
Cảnh quay này là cảnh Dịch Hân Hân vì Cơ Ngọc Khê mà tới cảnh cáo Thanh Sa. Vì có đánh nhau nên hai người phải mang dây thép.
Bắt đầu quay!
Dịch Hân Hân kéo Thanh Sa lại, bắt lấy tay nàng, nói: "Thánh Nữ, Ngọc Khê tỷ tỷ và ca ca ta từ nhỏ đã có hôn ước, vì sao ngươi cứ một hai phải xen vào giữa bọn họ?"
Trong mắt Thanh Sa xẹt qua một tia thương cảm nhưng chớp mắt đã biến mất. Nàng trở về bộ dáng lạnh băng, nói: "Ta chưa bao giờ xen vào giữa bọn họ, ta chỉ tới để trợ giúp các ngươi, không hơn."
"Nói bậy, vậy thì tại sao hôm nay ngươi phải đi Vô Uyên tìm thần thảo cho ca ca ta? Thần thảo của tộc Vô Uyên không đưa cho người ngoài, vì sao ngươi lại làm vậy?" Dịch Hân Hân hỏi.
"Bây giờ hoàng triều Mạc Vân đã bị tộc Hắc Vân khống chế, Hiên Viên Tôn là huyết mạch duy nhất của Hiên Viên, ta giúp hắn cũng là vì tộc Vô Uyên." Thanh Sa nhàn nhạt nói.
"Từ trước đến nay, tộc Vô Uyên luôn đứng trung lập, chỉ lo thân mình, ngươi nói vậy là đã hạ quyết tâm muốn cho tộc Vô Uyên đứng về phía ca ca ta. Thánh Nữ, chẳng lẽ ngươi còn muốn nói ngươi không có tâm tư?"
"Ta không có tâm tư, ngươi yên tâm." Thanh Sa xoay người muốn đi, Dịch Hân Hân lại cầm kiếm lao tới. Mắt Thanh Sa lóe lên, hai người giao chiến.
Các động tác đánh nhau đã sớm thiết kế tốt nhưng Lục Mạn Nhi lại đột nhiên hướng kiếm về phía mặt An Văn. Ánh mắt Thanh Sa lập lòe, không nghĩ cô ta chẳng những không giấu đi ác ý mà còn tiếp tục giương kiếm về phía mặt An Văn. Thanh Sa dùng kiếm ngăn lại.
"Dừng!" Diệp Kiều Phong giận dữ nói: "Hai người các cô đang làm cái gì vậy? Muốn đánh nhau cào mặt giật tóc gì đó thì quay xong rồi vào WC mà giải quyết, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của tôi."
"Thật xin lỗi, đạo diễn, vừa rồi tôi quên mất động tác, lần sau nhất định sẽ không như vậy." Lục Mạn Nhi nói.
Nói thì nói như thế nhưng lại vẫn hướng kiếm về mặt An Văn. Nếu không phải An Văn có bản lĩnh, không chừng cô sẽ bị ngộ thương. Lúc đánh nhau, An Văn thấy kiếm của Lục Mạn Nhi sáng lên. Vậy mà lại là kiếm thật!
Lục Mạn Nhi không nghĩ thanh kiếm không làm cô bị thương. Ghen ghét trong lòng lại cứ nảy sinh, cô ta ném kiếm trong tay về phía An Văn. An Văn nhanh chóng né tránh rồi vứt cây kiếm sang chỗ khác.
Chỗ Lục Mạn Nhi ném kiếm có một nhϊếp ảnh gia sợ tới mức ngồi trên mặt đất. May mắn, An Văn đã vứt kiếm đi, bằng không thì thanh kiếm kia đã ở trên người anh ta.
"Dừng ngay! Lục Mạn Nhi, cô đang làm cái gì?" Diệp Kiều Phong lạnh giọng mắng lớn: "Có thể diễn thì diễn, không thể diễn thì cút! Hướng kiếm về mặt An Văn, cô cho rằng tôi không biết chủ ý của cô? Quan báo tư thù, liên lụy tiến trình của đoàn phim, tôi sẽ đuổi cô và vị kia ra đấy, tin không?"
Diệp Kiều Phong thật sự tức giận, có thể nói bất cứ điều gì. Phó đạo diễn Trương chạy nhanh đến, kéo tay ông: "Lão Diệp, ông làm gì thế?"
"Tưởng bản thân là siêu sao chắc, cũng đã NG không ít lần!"