Edit by Dưa & Beta by Hy
-
Nghe anh ta nói xong, An Văn hỏi, gương mặt mang ý cười nhẹ: "Lúc tôi bước vào giới giải trí, ngài Sở đã không nhúng tay vào, nay sao lại muốn nhúng tay để khiến tôi ra ngoài?"
"Chẳng lẽ lúc này em còn muốn ở lại đó?"
"Vì sao không thể ở lại?" An Văn nhìn anh ta, ánh mắt không né tránh như bình thường.
Sự thay đổi này khiến Sở Kỳ Sâm cảm thấy hơi ngoài sức tưởng tượng. Bình thường, thiếu nữ trước mặt anh ta vốn hướng nội dịu dàng ngoan ngoãn, bây giờ cả người lại như đã thay da đổi thịt.
"Trong tình huống hiện tại, em ở lại thì có ích gì?" Sở Kỳ Sâm hỏi.
"Ngài Sở đây đang dựa vào tư cách gì mà hỏi việc này? Anh cùng lắm chỉ là bạn của anh tôi, giúp anh ấy trông chừng tôi, chỉ cần tôi khỏe mạnh không thương tật thì sẽ không liên lụy gì đến anh, phải không?" An Văn nhìn vào mắt anh ta, nói: "Cho nên, chuyện lần này không cần phiền ngài Sở suy xét."
"An Văn, giới giải trí không hề tốt đẹp như em nghĩ, những thứ hiểm ác giờ em thấy chỉ là một góc của núi băng. Nếu em khăng khăng muốn ở lại, về sau nhất định sẽ hối hận." Sở Kỳ Sâm khuyên bảo cô.
"Cảm ơn ý tốt của ngài Sở, tôi tự có tính toán của mình." An Văn nói.
"Nếu em không nghe lời, anh sẽ nói hết chuyện này cho anh em để tránh lúc em xảy ra chuyện, anh lại bị anh em truy cứu."
Sau khi nghe xong, An Văn giận dữ nói: "Nếu anh dám nói cho anh tôi biết, tôi sẽ nói với anh ấy là tôi thích anh, không gả cho anh thì sẽ chết!"
Sở Kỳ Sâm sửng sốt. Không đợi anh ta kịp phản ứng, An Văn đã rời khỏi thư phòng.
Khóe môi Sở Kỳ Sâm cong lên, nở một nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Nha đầu vô lương tâm."
Nếu đã biết, An Văn cũng không thèm che giấu nữa, gọi Khương Thi Dư đi ăn cơm chiều. Rất lâu sau, Sở Kỳ Sâm vẫn chưa ra khỏi thư phòng. An Văn cũng có việc nên sớm về phòng ngủ.
Sớm hôm sau, Sở Kỳ Sâm đã đến công ty, An Văn đang ngồi cạnh bàn ăn sáng thì Khương Thi Dư còn mặc áo ngủ đột nhiên chạy tới.
"An Văn, em nhìn này!" Khương Thi Dư đưa điện thoại cho cô.
Ở đầu hot search là:【An Văn cấp hai】, nhấn mở hot search ra thì thấy có người tuôn ra việc An Văn là học sinh trường cấp hai Đế Đô, năm nay mới 15 tuổi.
Lại có người chụp lại bảng vàng của Đế Đô rồi đăng lên, tên An Văn xếp thứ nhất.
Trong đó, bình luận đầu tiên là của học sinh trường trung học Đế Đô: 【Ở trường học, An Văn vẫn luôn đứng đầu bảng vàng, dù đóng phim làm chậm trễ việc học nhưng lúc thi cuối kỳ, thành tích của cậu ấy vẫn đứng nhất. Nhà cậu ấy có điều kiện tốt, cậu ấy cũng tốt, thành tích cũng tốt nốt. Nếu không phải là đạo diễn Diệp chọn, sao cậu ấy lại phải đi đóng phim? Cầu xin mấy anh hùng bàn phím buông tha cho cậu ấy đi!】
【Thảo nào trong ảnh chụp đoàn phim với video tiệc đóng máy kia, đám Hạ Cẩn đều luôn cố gắng chiếu cố cô ấy, thì ra là vì cô ấy nhỏ tuổi nhất.】
【Đứng thứ nhất kỳ thi của trường trung học Đế Đô vốn giỏi nhất trong tứ đại danh giá, vậy chẳng phải học bá đã bước một chân vào Thanh Đại rồi sao.】
【Đau lòng thay cô gái nhỏ, còn trẻ như vậy mà đã gặp phải loại chuyện này, hy vọng nó đừng ảnh hưởng đến cô ấy.】
...
Nhất thời, dư luận đã xảy ra thay đổi lớn.
"Chị tung ra những việc này sao?" An Văn hỏi.
Khương Thi Dư ngạc nhiên, nói: "Chị tưởng em tung ra!"
"Mấy chuyện này, dù tung ra cũng chưa chắc đã tạo được chút bọt nước, công ty của Lục Mạn Nhi chắc chắn sẽ ngăn cản em. Nhưng bây giờ, có nhiều account marketing như vậy, lại còn lên cả hot search, chắc chắn có người đang giúp em. Nhưng là ai mới được?" Khương Thi Dư tự hỏi.
Trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt nghiêm túc, An Văn đột nhiên hiểu thấu.
"Chuyện này đã có người làm giúp ta, bây giờ ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi." An Văn bất đắc dĩ nói.
"Sao chị thấy giọng em lại không vui vẻ vậy?" Khương Thi Dư hỏi.
"Không phải tự tay mình làm, sao có thể vui vẻ được."