Edit by Lá & Beta by Hy
-
Lý Việt Bân bắt đầu trang điểm cho mắt. Camera nhắm ngay đến đôi mắt cô, đôi mắt nhắm lại với hai hàng lông mi như hai chiếc quạt hương bồ run rẩy nhẹ nhàng. Quét nhẹ phấn hồng nhạt lên mắt, sau khi mở ra, đôi mắt đào hoa ngập nước của cô lại như sinh ra vài phần sức sống, có vẻ nhu nhược động lòng người.
Lý Việt Bân sát lại gần cô để xem. An Văn cho rằng lớp trang điểm chưa đủ hoàn hảo, nói: "Không sao cả, anh đánh thêm một chút cũng được."
"Không phải, chỉ là đôi mắt của em quá đẹp, anh nhất thời ngắm đến ngây người." Lý Việt Bân nói, đôi môi nhếch lên, ánh mắt lại càng dịu dàng.
Người bên ngoài nhìn lên màn hình. Ngũ Lỗi nói: "An Văn mới 97, Bân Bân đã 120, lại sắp nổ rồi!"
Quả nhiên, trong nháy mắt, khi An Văn mỉm cười, nhịp tim Lý Việt Bân vụt lên thẳng 126. Âm nhạc vang lên, đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Là tôi nổ sao?" Lý Việt Bân ngượng ngùng hỏi.
"Đúng vậy, là cậu!" Ngũ Lỗi lớn tiếng.
Tả Thiệu Viễn bên cạnh lại bắt đầu oán giận, nói: "Trang điểm mắt thôi mà cậu cũng phải nói nhiều như vậy, động tác cũng chậm. Nếu chuyên viên trang điểm ở đoàn phim chúng ta mà như vậy, chắc chắn phải bị khai trừ."
Từ Lương Hiên cười cười an ủi anh ta, nói: "Không sao cả, Tả ca, cậu ta hoàn thành nhiệm vụ là phải ra thôi."
Nhiệm vụ ở vách tường đông, An Văn đứng ở ven tường còn Lý Việt Bân ngượng ngùng chống tay trên tường. Anh ta cao hơn An Văn rất nhiều nên phải cúi đầu nhìn An Văn.
Ở bên ngoài, Ngũ Lỗi nhìn màn hình, nói: "An Văn thật sự bất động, vừa mới 96 mà bây giờ đã xuống 94!"
Khi đi ra, Lý Việt Bân phải chống lên tường, vẻ mặt như muốn khóc, nói: "Cô ấy thật đáng sợ!"
Ngũ Lỗi nói: "Cậu biết không, vừa nãy cậu thiếu chút nữa là nổ rồi, còn cô ấy lại giảm xuống."
Lý Việt Bân ngồi trên ghế, bắt đầu tự hỏi nhân sinh.
Người đi vào thứ ba là Tả Thiệu Viễn. Bên ngoài, mọi người đều cổ vũ anh ta.
"Cố lên!"
Sau khi đi vào, Tả Thiệu Viễn lập tức đoạt lấy hoa trên tay An Văn, ném xuống bàn. An Văn ngẩn người.
Bên ngoài, Từ Lương Hiên đang gọi: "Cậu ném hoa của tôi làm gì!"
Tả Thiệu Viễn lại dùng bông tẩy trang rửa tay cho An Văn. Ở bên ngoài, Ngũ Lỗi giải thích: "Lương Hiên vừa nắm tay cô ấy."
Ở bên cạnh, Dương Tử Minh nói: "Tả ca bá đạo quá đi."
Làm xong việc, Tả Thiệu Viễn vừa khí phách mười phần đã lập tức lúng túng. Anh ta nhìn lông mi của An Văn, nói: "Lông mi của em dài, dày, không cần phải dán lông mi giả, chải lại một chút là được rồi."
"Được."
Vì thế, Tả Thiệu Viễn chăm chú chải lông mi cho cô, chải xong lại cẩn thận xem thành quả.
Nhìn ngoài mặt, anh ta có vẻ bình tĩnh chăm chú nhưng thật ra nhịp tim đã nhảy tới 120, lúc đánh son môi cho An Văn đã lên tới 125. Âm nhạc vang lên.
Ở bên ngoài, Ngũ Lỗi cảm thán: "An Văn quá lợi hại! Ba vụ nổ liên tiếp rồi."
Nhiệm vụ của vương tử là nói lời âu yếm với công chúa.
Tả Thiệu Viễn nhìn An Văn, nói: "Anh sẽ làm một ma thuật cho em."
An Văn gật đầu nói: "Được."
"Anh làm xong rồi." Tả Thiệu Viễn mỉm cười nói.
An Văn nhìn anh ta đầy khó hiểu.
"Anh càng trở nên thích em." Tả Thiệu Viễn nói.
An Văn nở nụ cười.
Sau đó, Tả Thiệu Viễn tiếp tục đánh son cho cô. Tuyến môi của cô rất đẹp, mỗi nơi trên gương mặt này cũng đều đẹp cực kỳ.
Khi đi ra ngoài, Tả Thiệu Viễn ôm mặt. Ngũ Lỗi kéo anh ta, nói: "Tôi biết cậu đã làm hết sức."
Lúc Dương Tử Minh đi vào, nhiệm vụ mọi người giao cho anh ta không phải làm An Văn rung động mà là tránh để tim mình đập đến nổ.
Vương tử còn trái tim đang đập chỉ còn duy nhất anh ta, nhất định phải giữ được tôn nghiêm cuối cùng.
Bọn họ nói như vậy càng khiến Dương Tử Minh căng thẳng. Vừa vào cửa, thấy An Văn cười với anh ta, tim anh ta nổ luôn.
Bên ngoài cười ầm lên.