Edit by Dưa & Beta by Hy
-
"Tề Minh đó, biết không? Là nam chính phim điện ảnh mới của em." An Văn nói.
Cô vừa nói xong câu đó, toàn bộ người trong đội đều im lặng. Diệp Hiểu Tinh yếu ớt hỏi: "Bây giờ anh ta đang ở cạnh em à?"
"Vâng ạ."
Lại là sự im lặng.
Hình tượng của chúng ta, sụp đổ rồi. . .
Tề Minh cũng không dám nói chuyện.
"Em An, không thì em sang đội đối thủ đi. Hôm nay mấy người chúng ta phải gϊếŧ chết em!"
"Em đi." An Văn nói.
Tề Minh muốn rời đi cũng đã chậm, những người còn lại muốn đổi tên cũng không nói nên lời.
Vì thế, Tề Minh trông thấy nhân vật Hạ Cẩn chơi là Thái Văn Cơ, tên là Siêu Cấp Nãi Ba! Tên của Diệp Hiểu Tinh thế mà lại là Mạnh Mẽ Quyến Rũ! Trình Hàn Văn đặt tên là Kiếm Thánh! Tên An Văn cũng rất kỳ! Vậy mà đặt là Xạ Thủ Một Tỷ!
Đây là cái tổ hợp kỳ quặc gì vậy?
Chơi xong một ván, Tề Minh cũng cảm thấy vô cùng hoài nghi cuộc đời. An Văn một chọi năm cũng chưa là gì, kỹ thuật có thể sánh ngang với tuyển thủ, toàn bộ ván game đều gánh team. Những người còn lại, vậy mà lại không ngừng vừa đánh vừa dỗi!
Hình tượng cao lãnh gì đó của bọn Hạ Cẩn trong mắt anh ta trước kia không còn lại chút gì. Bây giờ, nếu nhất định phải đặt cho bọn họ một hình tượng thì chỉ có hai chữ: ngu ngok.
Sau đó, Tề Minh cũng trở thành đồng đội cố định của họ. Hạ Cẩn lại thành công đưa một người nữa tiến xa hơn trên con đường ngu ngok.
Diễn viên chính vui vẻ khi ở cùng nhau thì chỉ lợi, không hại đối với đoàn phim. Quá trình quay diễn ra nhanh hơn.
Cảnh đóng máy là cảnh Trần Lâm vì vợ mà đến tìm Tiếu Anh. Lúc diễn, cả hai đều vô cùng chuyên nghiệp.
Tiếu Anh biết Trần Lâm đến, vui vẻ ra mở cửa.
Ngoài cửa, vẻ mặt Trần Lâm lạnh lùng còn Tiếu Anh lại mang ý cười trên mặt, tránh sang một bên, nói: "Vào rồi nói."
Trần Lâm kìm tức giận đi vào. Tiếu Anh đóng cửa nhà lại, rót một ly nước cho Trần Lâm.
"Không cần, tôi chỉ tới để nói một vài chuyện thôi." Trần Lâm nói, giọng điệu lạnh băng.
"Trần Lâm, sao thế?" Tiếu Anh phát hiện cảm xúc của anh ấy không bình thường, hỏi.
"Tôi còn muốn hỏi cậu làm sao vậy? Hôm nay cậu tìm Na Na nói gì, cậu đã quên rồi hả?" Trong mắt mang theo lửa giận, anh ấy hỏi.
Trần Lâm như thế này thật quá xa lạ, Tiếu Anh như bị xối cả chậu nước lạnh lên người. Bây giờ, anh ấy đã là chồng người khác! Người anh yêu tên Na Na!
"Trần Lâm. . ." Cô ấy kêu tên anh ấy nhưng lại không biết nói gì tiếp.
"Từ nay về sau, chúng ta cứ coi nhau như người dưng đi! Tôi không quen cậu, cậu cũng không biết tôi." Trần Lâm lạnh lùng nói.
"Trần Lâm, em. . ." Tiếu Anh muốn nói gì đó rồi lại bị chặn lại. Trần Lâm kìm nén sự tức giận.
"Dù sao cũng quen biết từ nhỏ, tôi sẽ không nói với cậu quá nặng. Hy vọng từ nay về sau, cậu tránh xa tôi và Na Na ra."
Dứt lời, Trần Lâm lập tức đi ra ngoài. Tiếu Anh duỗi tay kéo anh ấy lại thì bị anh ấy dùng sức hất ra.
Trần Lâm mở cửa rời đi, không hề quay đầu lại một lần. Tiếu Anh nhìn cánh cửa còn chưa đóng lại mà rơi nước mắt, bật ra một câu mang theo tiếng khóc nức nở.
"Nhưng em không nói gì hết, tất cả chỉ là một mình em đơn phương mà thôi."
"Em chỉ nói thật xin lỗi với Na Na thôi mà. . ."
Cô ấy ghé lên sô pha, khóc thành tiếng. Càng nhớ đến những việc đã trải qua ở đời trước, cô ấy càng đau đớn vô cùng.
Những thứ kia đều do cô ấy tự đánh mất, toàn bộ đều do. . .
Cô ấy cuộn tròn trên ghế sô pha, bả vai run run vì khóc. Đến lúc khóc mệt rồi, cô ấy ngủ thϊếp đi.
"Cắt!" Ngô Duyên hô.
Một lần là qua!
Người đứng ngoài nhìn cũng không kìm được mà khóc, đến cameraman cũng đỏ cả hốc mắt.
An Văn đang cuộn tròn chống tay đứng lên, Khương Thi Dư còn đang chảy nước mắt vội chạy qua đỡ. An Văn khóc đến đỏ bừng hốc mắt lại mỉm cười, vịn lên tay cô ấy, nói: "Đóng máy!"
Cả đoàn phim đều vỗ tay hoan hô!
Ngô Duyên chụp ảnh ngày đóng máy cùng mọi người. Tề Minh đứng bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: "Hợp tác vui vẻ."
"Vui vẻ!" An Văn mỉm cười, nhìn về phía máy ảnh, nói.
Sau khi bộ điện ảnh này đóng máy thì còn một thời gian nữa,《 Hoa lạc Trường An 》mới khởi quay. Sau khi thi cuối kỳ xong, An Văn quyết định nghỉ ngơi, ngày nào cũng ở nhà chơi không game thì đọc sách.
Đến gần Tết Nguyên Đán, cô cho Khương Thi Dư nghỉ làm nửa tháng.
Thời gian Sở Kỳ Sâm về biệt thự ngày càng dài. Mỗi lần trở về, anh đều khuyên bảo cô về ăn Tết cùng cha mẹ mình.
An Văn có ký ức của nguyên chủ, biết cha mẹ và anh trai hoàn toàn nuôi cô ấy như búp bê sứ, nguyên chủ làm loạn tuyệt thực mới về nước được. An Văn biết rõ, nếu cô về, để cha mẹ thấy mặt thì chắc chắn không thể về nước được nữa.
Lâu như vậy mà người nhà không dám liên lạc với cô chắc cũng do sợ không nhịn được mà cưỡng ép đưa con gái trở về, khiến con gái đau lòng.
Cũng vì như vậy, nếu để bọn họ biết An Văn vào giới giải trí, chắc chắn sẽ gây ra chuyện lớn.
"An Văn, bác trai bác gái đều rất nhớ em, em không thể không hiểu chuyện như vậy." Sở Kỳ Sâm nghiêm mặt, nói.
"Em không muốn, anh có nói nữa cũng vô dụng!" An Văn chu miệng nói, chống tay đọc sách.
Trải qua sự việc trong thư phòng trước đó, cô càng ngày càng không sợ anh nữa.
"Trong kỳ Tết Nguyên Đán này, anh sẽ không để em ở lại. Nếu em không về thì đừng mong được ở đây." Sở Kỳ Sâm lạnh lùng nói.
"Vậy em đi thuê khách sạn." An Văn nói.
Sao Sở Kỳ Sâm có thể an tâm để cô trong khách sạn được? Cô gái nhỏ này, anh mắng không được, đánh cũng không xong, lại còn phải lo không để cô xảy ra chuyện.
Anh ta còn chưa có bạn gái đã cảm nhận được phiền não của người làm cha.
An Văn thành công ăn vạ ở nhà họ Sở trong dịp tết. Đến đêm giao thừa, cô mới gọi cho cha mẹ An một cuộc gọi video.
Vừa thấy mặt cô, mẹ An lập tức khóc, hốc mắt cha An cũng đỏ lên, nói: "Tiểu Văn, con gầy rồi. . ."
"Con không ốm đi đâu. Con ăn rất nhiều ở nhà họ Sở đến mức béo lên này." An Văn đưa điện thoại cho Sở Kỳ Sâm cầm rồi bật camera sau để cha mẹ An xem, cười đến xán lạn, nói: "Không ốm chút nào đâu!"
Cha mẹ An chưa từng thấy dáng vẻ hoạt bát như thế của An Văn, nhất thời ngây cả người.
An Văn nhận lại điện thoại, cười cười, tiếp tục nói: "Trước kia con quá ỷ lại vào cha mẹ, đến quần áo cũng phải để mẹ mua nên con mới muốn rời khỏi hai người một thời gian. Ba mẹ, bây giờ con thấy rất hạnh phúc. Con có bạn mới đó, thi cuối kỳ con còn đứng hạng nhất!"
Nói đến đây, cô lại rũ mắt, nói đầy đáng thương: "Ba mẹ, con xin lỗi. . ."
Sao mẹ An có thể nhìn con gái mình đau lòng, vội vàng an ủi: "Sao ba mẹ trách con được? Con gái trưởng thành rồi, ba mẹ vui mừng còn không kịp nữa là."
Nghe xong, An Văn lập tức cười tươi, hàn huyên cùng cha mẹ một lúc lâu, còn giới thiệu người của nhà họ Sở cho họ.
"Đây là ông nội Sở. Ông đối xử với con siêu tốt, tối nay còn tặng con một cái vòng cổ rất đẹp." An Văn quay camera tới trước mặt ông nội Sở, ngoan ngoãn nói.
Cha mẹ An cùng nói lời cảm ơn, ông nội Sở cười cười bảo họ không có gì. Giới thiệu tất cả mọi người rồi lại hàn huyên một lúc xong, đến tận 5 phút cuối cùng, anh trai An mới xuất hiện, dặn dò bạn tốt là Sở Kỳ Sâm nhất định phải chăm sóc tốt cho An Văn.
Đến lúc tắt điện thoại, An Văn phát hiện màn biểu diễn của Hạ Cẩn đã kết thúc nên nhanh chóng chạy đi xem video.
Group chat đã bị Hạ Cẩn spam một loạt.
【Nói xem, có phải mấy người đã bị vẻ đẹp của tôi làm cho phát ngất không?】
【Nhanh nhanh đến liếm(*) tôi!】
(*) Liếm (Từ gốc là 舔): một thuật ngữ mạng bên Trung Quốc, dùng để chỉ việc yêu thích, hết lòng hết dạ một ai đó, gì đó. Có một số cụm từ tạo từ từ này: liếm cẩu (hết lòng hết dạ vì ai), liếm nhan (yêu thích nhan sắc, vẻ đẹp của ai),...
...
Để phòng ngừa việc đến đêm giao thừa, Hạ Cẩn lại tìm mình tâm sự, người trong group bắt đầu điên cuồng khen.
【Diệp Hiểu Tinh: Anh trai nhỏ thật đẹp, em ngất luôn rồi】
【Trình Hàn Văn: Vì dung mạo đẹp đẽ của Hạ Cẩn mà khóc thút thít】
【An Văn: Đây chính là thiên thần hạ phàm đúng không?】
【Hạ Cẩn: Phong An Văn thành đại biểu khoa 】
*
Editor có lời muốn nói: Đừng hỏi tui vì sao tin nhắn không có dấu chấm, tại mấy người trên không viết đó thui :>>