Edit by Link
-
Trần Dục Văn nằm trên mặt đất còn chưa kịp phản ứng đã bị xé bảng lên, vẻ mặt lờ mờ, thợ quay phim cũng chẳng khá hơn.
Đạo diễn lại vui vẻ nhảy dựng lên, vỗ tay nói: "Tranh thủ đặc tả vẻ mặt của Trần Dục Văn!"
Cô gái có vẻ ngoài ngoan ngoãn, yếu ớt ra tay lại có thể quật ngã Trần Dục Văn, loại moe tương phản này là thu hút người xem nhất!
Đây chính là tỉ lệ người xem, là độ HOT đó!
Lúc này đạo diễn quyết định tương lai cũng không thay người, vẫn để An Văn thu hình.
Kết quả đã có, đạo diễn nói với mọi người: "Hôm nay người đạt thắng lợi là người của Vân tộc chúng ta, bọn họ nhận được châu báu và quà tặng."
Mọi người vỗ tay, cô lễ nghi bưng phần thưởng lên.
"Ngoài ra, An Văn sống đến cuối cùng nhận được một khen thưởng ngoài định mức."
Cô lễ thư bưng phần thưởng lên, lại là một bảng tên nhỏ.
"Đổi thành nhỏ như thế, sau này sao xé được?" Hà Giải nói.
"Đúng vậy đó, em ấy vốn đã khó xé rồi." Người bị hại – Trần Dục Văn lên án.
Mọi người bật cười.
Lý gia minh cũng nói theo: "Tôi cũng tưởng An Văn là dê trong bầy sói, không ngờ em ấy là một con sói đội lốt cừu."
"Đúng vậy, An Văn à, hình tượng của em trong lòng chúng tôi đều bị hủy sạch."
An Văn nhận bảng tên nhỏ kia, bắt đầu lâm vào trầm tư. Chị Tống nói mình phải bảo trì hình tượng thanh sa trước khi phim phát sóng, hôm nay mình đã rất cố gắng, chút ngoài ý muốn nhỏ nhoi này chắc cũng chẳng quan trọng đâu nhỉ?
Kiếp trước cô chỉ biết đóng phim nhưng lại không biết chơi chương trình tạp kỹ thế nào, cho dù có lên cũng chỉ là vật làm nền đứng một bên, không nói lời nào. Hôm nay cô đã rất cố gắng tìm cảm giác làm vật làm nền rồi.
Đành chịu, ông trời không nên hạ trách nhiệm lớn như thế lên người cô. Cô coi đây là bị buộc bất đắc dĩ, chắc chị Tống sẽ hiểu cho cô thôi nhỉ?
Chắc chắn chị ấy có thể!
Nhưng hiển nhiên chị ấy không thể nào hiểu được, nếu không nhờ Khương Thi Dư cản Tống Giai thì giấy trên tay chị ấy đã muốn đập vào mặt An Văn.
"Bà cô ơi, em hay quá nhỉ? Chị bảo em phải cố gắng giữ hình tượng, thế mà em xé của Trần Dục Văn luôn!" Tống Giai bị Khương Thi Dư cản lại, quát An Văn.
"Em biết cái gì là trí mạng nhất đối với diễn viên không? Chính là khoảng cách của em và khán giả quá gần, khiến bọn họ không có cảm giác mông lung, thậm chí trong lòng còn định một khuôn cho em, sau này cho dù em diễn cái gì, bọn họ cũng không thể nhập vai cùng em được!"
Vẻ mặt Tống Giai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gào thét mệt rồi lại ngồi trên ghế sa lon, nói với cô: "[Định càn khôn] đã sắp phát sóng, nếu tiết mục kỳ này của em lên sóng thì em sẽ bị mất fan, sẽ khiến cho người xem mất cảm giác."
"Chị đã định vị cho em là diễn viên, con đường sau này của em sẽ phải làm ảnh hậu!"
"Bây giờ em làm mấy thủ đoạn hút fan của ngôi sao đang hot như vậy, sao có thể nhận giải đây?"
Từ trước đến nay, ngành giải trí luôn lấy đẹp dẫn đầu, rồi lại lấy đẹp làm thấp hèn.
Muốn hot, muốn nhiều fan hâm mộ, dáng dấp tốt mới là vương đạo.
Mà muốn nhận giải, muốn đi lên đỉnh cao, đẹp cũng là nguồn gốc tai họa.
Ngành giải trí chính là một vòng mâu thuẫn kỳ quái thế đấy.
"Nhưng mà chị Tống, chị nhìn em một chút đi." An Văn dựa trên ghế sa lon. Vừa tắm rửa xong, da thịt của cô trắng trẻo ửng hồng, đôi mắt đào hoa kia càng đẹp đến mức mê người, mái tóc thẳng dài hơi ướt dán bên gò má, có một loại xinh đẹp như hoa sen mới nở.
"Em lớn lên thể này, chị cảm thấy em khiêm tốn được không?"
Tuy Tống Giai không thích cách nói chuyện kiêu ngạo này của An Văn, nhưng chị ấy cũng biết cô không nói sai.
"Cho nên chị Tống à, làm người phải có dã tâm, vì sao phải tách thực lực và độ hot ra thành hai ranh giới như ngân hà chứ?"
"Em có ý gì?" Tống Giai hỏi.
Ngón tay trắng nõn của An Văn vén tóc ra sau tai, ôn nhu nói: "Chính là muốn hết."