Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bug Ngành Giải Trí

(Mình mới vừa nhận edit bộ này nên có thể sẽ hơi khác với cách edit cũ nhé mn, sau này khi có quyền sửa chương thì mình sẽ cập nhật lại sau)

Vẻ mặt Vương Phong tan vỡ, anh ta hỏi: “Thế mà tôi lại không biết ban tổ chức đã sắp xếp từ khi nào!”

Tạ Diễm nói với vẻ mặt cạn lời: “Tôi cứ cho rằng nếu chúng ta đều đã thay áo ngủ thì ít nhất cũng được an toàn!”

“Đội ngũ chương trình càng ngày càng gian ác mà!”

“Đạo diễn, bộ đồ ngủ này của tôi đắt lắm, tôi nói thật đó! Bộ đồ ngủ này chỉ cần vừa đụng đến nước thì sẽ lập tức co lại, không thể mặc được nữa, đến lúc đó thì tổ chương trình phải bồi thường cho tôi đấy nhé!” Hà Giải cố tình làm khó đội ngũ chương trình.

“Sẽ co lại nữa chứ ha ha ha ha……” Trần Dục Văn ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nói: “Thế mà lại có một bộ đồ ngủ gặp nước sẽ co lại.”
Mọi người ở đó cũng cười theo.

“Tôi không nói dối với mọi người đâu, là thật đó, đạo diễn!” Hà Giải tiếp tục nói.

Đạo diễn nói: “Trò chơi ghế bật chỉ cần hai người ngồi thôi, người còn lại sẽ trả lời câu hỏi, nếu bộ đồ ngủ của cậu không đụng vào nước được thì cậu trả lời câu hỏi đi.

Anh em tốt và bộ đồ ngủ, cậu chỉ được chọn một thôi!”

Hà Giải nói với vẻ không thể tin được: “Ông đang uy hϊếp tôi đây à!”

Các khách mời khác cũng không nhịn được mà bật cười.

“Bây giờ xin mời chọn ra một người ngồi ở phía trước, hai người còn lại ngồi vào ghế bật.”

An Văn, Triệu Ngưng, Tạ Diễm ngồi ở phía trước, những người còn lại ngồi vào ghế bật.

“Bây giờ, tôi muốn thông báo cho mọi người một tin tốt và một tin xấu, mọi người muốn nghe cái nào trước?” Đạo diễn nói.
“Đạo diễn, chúng tôi ngổi ở trên cái ghế này chẳng lẽ còn không phải là tin xấu sao?” Hà Giải suy sụp!

Kéo theo đó là một trận kêu rên inh ỏi.

“Vậy chúng ta nghe tin tốt trước đi.” Triệu Ngưng nói.

“Tin tốt là 6 giờ sáng ngày mai sẽ có máy bay đưa tất cả mọi người đến nước N du lịch một ngày.” Đạo diễn nói.

Mọi người hò reo vui mừng.

“Tin xấu là, chỉ có đội đứng nhất trong trò chơi trả lời câu hỏi này mới có xe chuyên dụng đưa đi, hai đội hạng nhì và hạng ba sẽ tự khởi hành đến sân bay trước.”

Sáu giờ thì trời mới vừa sáng, họ muốn tự khởi hành đến sân bay cũng không tìm thấy được xe!

“Mấy ngươi quả là đồ độc ác mà!”

“Triệu Ngưng, cố lên, xe của chúng ta đều trông cậy cả vào cô đó!”

“Tạ Diễm à…… Cậu phải cứu mạng tôi đó!” Hà Giải duỗi tay nói một cách khoa trương.
Hạ Cẩn và Đường Đình cũng la lên cổ vũ An Văn: “Tiểu muội An à, em phải cố lên đó!”

Đạo diễn bắt đầu đặt câu hỏi: “Cho hỏi, món đầu tiên mà Vương Phong đã ăn hôm nay là món gì?”

Mọi người sôi nổi nhìn về phía Vương Phong, hỏi: “Cậu nói mau, cậu đã ăn cái gì?

Vương Phong buông tay: “Tôi quên mất rồi, ăn nhiều như vậy thì sao tôi nhớ rõ được?”

“Cái tên vô dụng này!” Hà Giải nói: “Cậu hãy mau nghĩ kỹ lại đi.”

Vương Phong bắt đầu nhớ lại, thực sự là nhớ không ra, anh ta kể tên vài món, sau đó tức giận nói: “Tổ chương trình nham hiểm quá, đợi chúng ta ăn xong rồi mới hỏi!”

Ngay khi mọi người đều nghĩ rằng đã hết đường xoay xở khi những món ăn Vương Phong kể ra đều không đúng, thì An Văn lại ấn đèn.

Mọi người nhìn về phía cô, An Văn nói: “Gà viên sốt cay.”
“Đúng là món đấy à?” Mọi người nhìn tổ chương trình hỏi

Sau đó, ngoại trừ Hạ Cẩn và Đường Duyên, những người còn lại đều bị bắn văng xuống nước.

Câu trả lời đúng!

Sau khi bốn người Hà Giải bò lên trên bờ, họ hỏi một cách khó hiểu: “An Văn, sao mà em biết được thế?”

“Trời ạ, ngay cả chính Vương Phong còn quên mình đã ăn gì mà!”

“Bởi vì món gà viên sốt cay đó cách anh Phong gần nhất, mọi người đã nói phải nhớ thứ tự các món một chút, nên em cũng ghi nhớ lại một chút.” An Văn ngượng ngùng nói.

“Vương Phong! Sao cậu lại không nhớ hả?” Hà Giải tức giận đến mức bước đến đánh Vương Phong hai cái.

Vương Phong nói dỗi: “Tôi nhớ mà!”

“Cậu nhớ cái gì?” Tạ Diễm hỏi anh ta.

“Thì tổng cộng có chín món ăn đó!” Vương Phong nói.

Vẻ mặt Hà Giải cạn lời, anh ta đứng lên nói với đạo diễn: “Tôi yêu cầu đạo diễn hãy hất cậu ta xuống nước đi.”
Vương Phong không phục, hỏi: “Thế lão Hà à, cậu thì nhớ cái gì?”

“Có tổng cộng chín món ăn đó!” Hà Giải nói một cách hợp tình hợp lí.

“Cậu cút đi!” Tạ Diễm quát lên.

Mọi người cười to.

“Câu hỏi thứ hai, xin cho hỏi món ăn thứ bảy trên bàn ăn theo thứ tự phục vụ là món gì?” Đạo diễn hỏi.

Mọi người bắt đầu lục lại trí nhớ, Tạ Diễm đột nhiên ấn đèn, đáp: “Tôm! Là đĩa tôm đó!”

Sau đó, hai người Hà Giải bị bắn rơi vào trong nước.

Hai người Hà Giải chật vật bò lên trên thành hồ, trông cực kỳ bất lực.

Đạo diễn nói: “Món ăn thứ bảy trên bàn ăn theo thứ tự phục vụ chính là vịt nướng.”

“Câu hỏi thứ ba, xin hỏi món cánh gà xe cay có bao nhiêu màu?”

“Bao nhiêu màu á?” An Văn quay đầu lại hỏi Hạ Cẩn: “Không phải khi nãy anh ăn món này sao?”
Vì thế Hạ Cẩn bắt đầu đếm: “Hoa trang trí màu hồng, màu trắng, rau thơm có màu xanh lục, cánh gà khô màu vàng, chắc có lẽ là bốn màu đấy.”

Vì thế An Văn ấn đèn, nói: “Bốn màu.”

Cô vừa dứt lời thì hai người Hạ Cẩn đã bị bắn văng ra ngoài.

Khi Hạ Cẩn ngoi lên từ trong nước thì lại vén đầu tóc ra sau, lộ ra ngũ quan tuấn tú, mọi người nhìn đến mức hơi ngây ngốc, kết quả là một khắc sau cậu lại nắm tay lại làm kiểu thủ thế, rồi nói: “Nhị đệ, chúng ta hãy bò lên tái chiến tiếp nào!”

Đột nhiên hình tượng lại trở nên ngớ ngẩn.

An Văn: “……” Đau lòng cho người quản lí của Hạ Cẩn!

“Câu hỏi thứ tư, xin hỏi món thứ tư mà Lý Gia Minh đã ăn là món nào?” Đạo diễn lại hỏi

“Đây là câu hỏi quỷ quái gì thế?” Lý Gia Minh sụp đổ!

Sau đó mọi người đều nhìn Lý Gia Minh, nói: “Câu này chúng tôi thực sự không biết, cậu mau nhớ lại đi.”
“Mấy người các cậu miệng thì nói không biết, nhưng sao ai cũng đặt tay lên trên nút ấn đèn chuẩn bị thế hả? Rõ ràng là đang đợi đáp án của tôi mà!” Anh ta mới vừa nói xong thì Triệu Ngưng đã ấn đèn.

Lý Gia Minh kinh ngạc nói: “Cô ấn đèn làm gì vậy?”

“Không phải lúc nãy ý của cậu là cậu biết đáp án sao? Cái này tôi gọi là nhanh chân hơn người ta một bước.” Triệu Ngưng nói.

“Tôi thật là đáng thương mà…… Ai nói tôi nhớ chứ!” Lý Gia Minh che mặt lại, anh ta gần như là đã sụp đổ.

“Mời Triệu Ngưng bắt đầu trả lời.” Đạo diễn nói.

Triệu Ngưng: “……”

“Đạo diễn cứ hất thẳng xuống đi, bọn họ không biết đâu……” Hà Giải la to.

Hạ Cẩn ngồi ở bên kia bắt đầu hát lên: “Tôi đưa anh đi ra xa ngàn dặm…… Anh im lặng mà phân rõ phải trái……”

Đường Đình cũng hát theo cậu ấy.
Trần Dục Văn nhắm mắt lại, nói: “Đến đây đi! Mau bắn đi!”

“Đừng đừng đừng! Hình như là cá hầm cải chua, nó cách tôi gần nhất!” Lý Gia Minh nói.

“Cá hầm cải chua.” Triệu Ngưng nói: “Đừng lo lắng.”

Sau đó, ngoại trừ Gia Minh và Trình Dục Văn,

bốn người khác đều bị bắn bắn ra ngoài.

“Đúng rồi! A a a……” Ba người Triệu Ngưng vui vẻ ôm chầm lấy nhau.

Lại qua thêm vài câu hỏi nữa, cuối cùng kết thúc bằng việc đội Triệu Ngưng được 3 điểm, đội An Văn 2 điểm, đội Tạ Diễm 1 điểm, đội giành được quyền được đi xe chuyên dụng là ba người Triệu Ngưng.

Đường Đình vô cùng lạc quan, cậu lau mấy giọt nước trên mặt mình rồi nói: “Không có việc gì, ngày mai chúng ta cũng cố lên!”

Hạ Cẩn nắm chặt tay rồi ngẩng đầu nói: “Ba huynh muội chạy vội, vĩnh viễn không tách ra!”
Đường Đình cũng hô hào theo: “Ba huynh muội chạy vội, vĩnh viễn không tách ra!”

An Văn: “……” M* nó chứ!

Thế mà lại còn rất gieo vần……

Sau khi ghi hình xong, mọi người nhanh chóng trở về phòng ngủ, 5 giờ hôm sau, theo như lời hẹn của ba người họ, An Văn đã thu thập hành lí gọn gàng ra khỏi cửa.

Đội có xe chuyên dụng kia vẫn còn đang ngủ.

Đúng là chênh lệch lớn mà!

Ba người kéo vali hành lý đi ra ngoài, thành phố mới vừa mới thức dậy, cửa hàng bán đồ ăn sáng đã mở cửa, Hạ Cẩn nói: “Được rồi, chúng ta đến kiếm gì ăn trước đi.”

“Đại ca à, chúng ta không có tiền.” Đường Đình nói.

“Cho dù có khổ đến thế nào nữa cũng không thể làm khổ trẻ em, tiểu muội vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, nhất định phải ăn bữa sáng.” Hạ Cẩn nói.

An Văn lại nhìn cậu ấy một cái, cười nói: “Đại ca, kể từ khi anh thấy cửa hành bán đồ ăn sáng kia, thì đôi mắt anh cũng chưa chuyển đi lần nào”
Hạ Cẩn bị chọc thủng lời nói dối cũng không xấu hổ, nói: “Em hiểu anh cứ như anh hiểu em vậy đó!”

Nhấn Mở Bình Luận