Chương 9. Tôn nghiêm của cô cũng bán được giá
Không biết đã uống bao nhiêu chai, nhưng Trần Hà Thu chỉ nhớ rất nhiều ánh đèn màu sắc sặc sỡ trong phòng, chiếu vào hai người ngồi trên ghế sô pha, Nguyễn Hoàng Phúc vuốt ve khuôn mặt của Thái Trúc, với vẻ trìu mến không hề che giấu: “An Như, An Như, anh rất nhớ em.
Chất lỏng trên mặt rơi xuống ướt đẫm, là rượu hay nước mắt? Trần Hà Thu không thể phân biệt nổi nữa, mùi hăng xộc lên làm cô nghẹt thở.
Cuối cùng khi họ hoàn thành việc làm đường của mình, mười sáu chai rượu đã được xếp ngay ngắn trên mặt đất Nguyễn Hoàng Phúc thậm chí không thèm đếm, đã rút ra một xấp tiền giấy tuỳ tiện ném cho Trần Hà Thu: “Muốn tiền, thì tự mình nhặt lấy!”
Những tờ tiền giá trị màu xanh lả tả rơi xuống, Trần Hà Thu quỳ trên mặt đất, nhặt một tờ, xếp gọn trong lòng bàn tay, lại nhặt thêm một tờ khác, nhặt xong, tờ cuối cùng rơi xuống vừa đúng dưới chân Thái Trúc, Trần Hà Thu vừa định chìa tay ra, nhưng tờ tiền lại bị Thái Trúc giảm lại, cười khinh một tiếng, “Muốn lấy không?” Một xấp tiền giấy trong tay, hơn năm triệu, vẫn không đủ để trả học phí cho Minh Tuấn, mỗi tờ tiền đều vô cùng quý giá đối với cô.
Đã đến nước này, còn có gì đáng để kiên trì nữa? Thái Trúc vỏn vẹn chỉ với gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ giống hệt An Như, đã nhận được sự đối đãi đặc biệt của Nguyễn Hoàng Phúc, cô còn gì để so đo nữa.
Cuối cùng cô hèn mọn nói: ‘Muốn.” “Muốn à, sủa hai tiếng chó kêu cho tôi nghe xem?” Thái Trúc cười thầm.
Mạch máu trên thái dương giật mạnh từng hồi, Trần Hà Thu đau khổ nhíu mày, men rượu bốc lên, cô khó chịu muốn nôn ra.
Chát.
Một lực mạnh tát thẳng vào mặt cô, Trần Hà Thụ trực tiếp bị đánh văng ra xa, đập đầu vào tủ rượu, cả một tủ rượu loảng xoảng ngã xuống đập vào người cô, mảnh vỡ thủy tỉnh văng lên, liên tục vạch từng vệt máu lên da cô, “An Như kêu cô sủa tiếng chó, không nghe thấy sao?!”
Nguyễn Hoàng Phúc đập vỡ một chai rượu vang, đưa một mảnh thủy tinh sắc nhọn lên cổ cô: “Kêu đi!” Trần Hà Thu đau đớn tỉnh táo lại, nước mắt nóng hổi trào ra, vừa rơi lệ vừa cười: “Nguyễn Hoàng Phúc, anh nhìn cho rõ, cô ta không phải An Như!”
Ngay khi câu nói vừa dứt, một xấp tiền giấy đập mạnh xuống, “Câm miệng! Cô không phải chỉ muốn tiền thôi sao? Cho cô, sủa đị!” Thái Trúc cười híp mắt bước tới, tựa sát vào lòng của Nguyễn Hoàng Phúc, nhìn cô khiêu khích: “Đúng vậy, tôi không phải là An Như, nhưng anh ấy chiều chuộng tôi vì khuôn mặt giống với An Như này, Khôn ngoan thì sửa hai tiếng đi, tâm tình tôi khá lên, nói không chừng còn có thế kêu Hoàng Phúc cho cô thêm ít tiền nữa” Nguyễn Hoàng Phúc bế ngang Thái Trúc ‘rở lại ghế sô pha: “Em đồng cảm với cô ta làm gị, là cô ta đã hại em, đây là báo ứng của cô ta…
Trần Hà Thu sờ lên mặt mình, trên tay là những vết máu đỏ tươi.
Thôi vậy, cứ như thế đi, sớm đã biết có.
kết cuộc này, có gì mà đáng đau thương? Cúi xuống nhặt tiền, từng tờ một xếp chung với xấp tiền trong tay, cô mệt mỏi dựa vào lưng ghế sô pha run rẩy đếm số tiền rong tay, hai lần gộp lại là mười triệu, Công với số tiền bán máu, cuối cùng cũng gom được hai mươi triệu Thở dài một tiếng, cũng may, tôn nghiêm của cô cũng bán được giá, cũng không quá lỗ Cô lặng lẽ ra khỏi phòng.
Khi nhìn thấy lại ánh mặt trời, cũng đã ba.
ngày trôi qua.
Cô đã uống quá nhiều rượu xém chút thì ngộ độc, vừa ra khỏi phòng đã ngã nhào không biết trời trăng gì, cô nằm trên giường ba ngày mới có thể xuống giường đi lại Cô đem chuyện hai mươi triệu gọi nói cho em trai, còn dặn dò cậu chăm chỉ học hành mới cúp máy.
Đường dây vừa ngất, cô nhận được cuộc gọi của ông cụ Nguyễn.
“Ông Nguyễn” Ông cụ Nguyễn nghe cách xưng hô của cô, trong lòng nhất thời lạnh lẽo: “Những gì viết trên báo lá cải đều là sự thật sao? Con.
và Hoàng Phúc thật sự đã ly hôn rồi?” Nhớ đến sự chăm sóc ngày trước của ông cụ Nguyễn đối với mình, cô có chút không đành lòng, cha của Nguyễn Hoàng Phúc quanh năm đi vắng, cô cũng không được mẹ chồng chào đón, người lớn duy.
nhất trong nhà yêu thương cô là ông Nguyễn.
“Ông nội, đừng giận, tuy rằng con và Nguyễn Hoàng Phúc đã ly hôn, nhưng con vẫn coi ông là ông nội đáng kính nhất…” “Hồ đồ!” Ông cụ Nguyễn tức giận quát một tiếng, “Tối nay con về nhà ăn cơm, tên nhóc hồ đồ đó có chỗ nào không phải với con, cứ việc nói ra, ông nội giúp con hả giận! Thanh niên bây giờ coi ly hôn là một trò đùa sao, bây giờ con ở đâu? Ông sẽ cho tài xế đến đón” Trần Hà Thu không né được, vừa sợ ông cụ Nguyễn bị kích động, lại bị cao huyết áp, nên chỉ có thể báo địa chỉ.
Một lần nữa bước chân vào ngôi nhà cổ của nhà họ Nguyễn, có một loại xúc động trào dâng, Lần trước đến là ngày cưới của cô, sau khi kết hôn, Nguyễn Hoàng Phúc vứt cô vào một biệt thự hẻo lánh, không thèm ngó ngàng, cô muốn ra ngoài phải đi bộ rất lâu rất lâu mới đến trạm xe buýt.
Mẹ chồng Kim Mẫn cười sảng khoái nói “Hoàng Phúc cuối cùng cũng ly hôn với cô rồi, nếu không phải cô, tôi đã sớm được bế cháu trai mập mạp rồi!”
Trần Hà Thu cau mày, nghĩ đến đứa con đã ra đi, trong lòng cô đau nhói Ông cụ Nguyễn chống gậy bước xuống làu, sắc lạnh nói: “Cô đang nói cái gì vậy? Nhìn vợ chồng trẻ ly hôn còn vui được có phải không?”
Kim Mãn trong lòng không phục, nhưng không dám phản bác trước mặt ông cụ, chỉ có thể thấp giọng lẩm bẩm: “Cô ta là gà mái không biết đẻ trứng, lẽ ra nên sớm vứt bỏ từ.
lâu rồi!” Lại không ngờ bị ông cụ nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!