(*) Hạ mã uy: 下马威: câu trong Hán thư, nguyên để chỉ quan lại mới đến nhậm chức giương uy đối với thuộc hạ, sau để chỉ giương uy đối với đối phương nói chung, cũng để chỉ hạ uy phong của đối phương. Câu nguyên gốc là Hạ xa tác uy- 下车作威, người xưa hay dùng hạ xa, hạ mã – xuống ngựa, xuống xe để chỉ thói quen của quan lại đến nhiệm sở, sau nói rút gọn thành Hạ mã uy. Tiếng Việt có thể hiểu là: Ra oai.
- -----------
Phó Thu trở lại phòng nghỉ thấy Khổng Hi Nhan đã tỉnh lại, nàng đang chăm chú lướt điện thoại, thỉnh thoảng nhíu mày, nghe thấy tiếng mở cửa nàng liền quay đầu liếc nhìn, vẻ mặt như thường nói: "Về rồi."
"Em đặt cơm trưa chưa?"
Phó Thu mở miệng, suy nghĩ chút vẫn nói: "Khổng tỷ, em phải nói chuyện này cho chị nghe."
Khổng Hi Nhan không rõ ngước mắt nhìn: "Chuyện gì?"
Phó Thu thuật lại toàn bộ chuyện trong nhà vệ sinh cho Khổng Hi Nhan, cô cáu giận nói: "Khổng tỷ, lúc em nghe như thế đều tức phát điên lên, Vệ đạo này quá quắt thật sự, em còn bảo sao mà tắc đường được, hóa ra là người ta cố ý."
Khổng Hi Nhan gật đầu: "Chị biết."
Phó Thu sững sờ: "Khổng tỷ, chị biết chuyện này?"
Khổng Hi Nhan ừm một tiếng.
Phó Thu liền ngồi bên cạnh nàng: "Nhưng tại sao ạ? Chị và Vệ đạo kia có xích mích gì sao? Hay vì trước kia chị ở Hâm Huy, bây giờ chị trở lại thì bọn họ thấy chị chướng mắt?"
Khổng Hi Nhan bị Phó Thu hỏi dồn dập chọc cười, lắc đầu nói: "Đều không phải."
Chuyện giữa nàng và Quan Hiểu Dĩnh cũng không cần nhiều người biết.
Nghĩ thế, nàng bèn nói với Phó Thu: "Không có xích mích gì, em phải biết rằng, người thấy em chướng mắt thì lúc nào cũng có lý do."
Phó Thu muốn phản bác, vừa há mồm lại thấy Khổng Hi Nhan nói đúng quá rồi, cô thở dài: "Vậy Khổng tỷ, chúng ta cứ phải chờ như vậy sao? Nếu Vệ đạo vẫn không đến thì sao?"
"Không đến vậy cũng không sao cả, đúng lúc cho chị được nghỉ ngơi, hai hôm nay chị mệt muốn xỉu đây."
Nàng vừa nói vừa ngáp, ánh mắt mông lung, Phó Thu vội vàng đứng dậy đặt tay lên vai Khổng Hi Nhan: "Khổng tỷ mệt mỏi ư? Em xoa bóp giúp chị nhé?"
Khổng Hi Nhan nghe thấy hai chữ 'xoa bóp' liền không tên đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng hồng lên, nàng bắt lấy tay Phó Thu: "Không cần, chị ngủ đủ giấc là được rồi."
Phó Thu mở to đôi mắt tò mò: "Mấy hôm nay chị đều thiếu ngủ ạ?"
Khổng Hi Nhan:...
Vấn đề này...
Nàng từ chối trả lời.
Cũng may Phó Thu không truy cứu nữa, hoặc là cô bé căn bản còn không nghĩ sâu xa hơn, ngây thơ cho rằng Khổng Hi Nhan thực sự mất ngủ, còn giới thiệu vô số phương pháp điều trị mất ngủ, Khổng Hi Nhan càng nghe càng buồn ngủ.
Ngay khi Khổng Hi Nhan sắp sửa vào mộng đẹp gặp Chu công, thì phòng nghỉ bị gõ cửa, Khổng Hi Nhan giật mình tỉnh lại, Phó Thu nhìn nàng, hai người đối diện, Khổng Hi Nhan ngồi ngay ngắn lại.
Phó Thu chạy ra mở cửa, nhìn thấy một nhân viên đứng đó, nàng hỏi: "Vệ đạo đến rồi sao?"
Nhân viên kia híp mắt lại: "Vẫn chưa đến, nhưng tôi nhớ ra Khổng tiểu thư có lẽ chưa ăn cơm trưa, tôi mang hai suất cơm đến."
Cô ta vừa nói chuyện vừa cười cười với Phó Thu, Phó Thu nhíu mày nhìn, nhanh như chớp nhớ ra người này chính là một trong số những người tám chuyện trong nhà vệ sinh.
Thế thì đây chắc là vì nghe những lời Phó Thu nói nên mới đến để lấy lòng.
Dù sao vừa rồi Phó Thu 'điện thoại' với Trì tổng mà.
Phó Thu nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cô ta mà buồn cười, nhưng bên ngoài vẫn như thường nói: "Không cần đâu, lát nữa tôi và Khổng tỷ đặt đồ bên ngoài đến ăn là được."
"Thế thì phiền phức lắm, huống hồ chắc Khổng tiểu thư đang đói rồi."
Cô ta vừa nói vừa nhìn vào trong, bắt gặp ánh mắt Khổng Hi Nhan, cô ta vội cúi đầu, giọng nói hờ hững của Khổng Hi Nhan truyền ra: "Sao thế Tiểu Thu?"
Phó Thu vội trả lời: "Không có gì đâu ạ."
Phó Thu suy nghĩ một chút rồi nhận lấy hộp cơm trên tay người trước mặt: "Được rồi, cô ra ngoài trước đi."
Nhân viên nọ thấy Phó Thu đã nhận cơm thì liên tục gật đầu: "Được được, cô và Khổng tiểu thư từ từ dùng bữa."
Phó Thu nhìn cô ta chạy trối chết mà không nhịn được bật cười.
Khổng Hi Nhan kinh ngạc: "Gì vậy?"
Phó Thu khép cửa lại, xoay người đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan, cô đặt hộp cơm xuống bàn trang điểm, mở ra rồi đưa đũa cho nàng nói: "Em vừa mới nói phét xong."
Khổng Hi Nhan: "Nói phét gì?"
Phó Thu cắn môi ghé vào tai Khổng Hi Nhan kể hết chuyện cô 'điện thoại' với Trì tổng, Khổng Hi Nhan nghe xong, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi.
"Khổng tỷ."
"Chị đừng nhìn em như vậy."
"Chị không biết lúc đó em tức như nào đâu, suýt thì lao ra ngoài cãi nhau với bọn họ một phen."
Khổng Hi Nhan vẫn nhìn Phó Thu: "Cãi nhau không giải quyết được vấn đề, em xem đi, em xử lý như vậy rất tốt mà."
Phó Thu nghe được nửa câu đầu định mở miệng nói tiếp nhưng nghe hết phần sau thì cười cười: "Khổng tỷ đang khen em hả?"
Khổng Hi Nhan: "Coi như thế đi."
Tâm tình Phó Thu thoải mái hơn nhiều, lông mày cũng giãn hết ra, cô gắp mấy hạt cơm lên ăn, nhai kĩ nuốt chậm, đồng thời hỏi: "À phải Khổng tỷ, chuyện này thật sự không cần nói cho Trì tổng ạ?"
"Em nghe thấy mấy người kia bảo Vệ tổng của Hâm Huy muốn hợp tác với Trì tổng, nếu để Trì tổng mở lời..."
Khổng Hi Nhan buông đũa xuống, vẻ mặt như thường, giọng nói dịu dàng nhưng nghiêm nghị: "Tiểu Thu."
"Chuyện này không được để chị ấy biết."
Phó Thu khó hiểu: "Nhưng Khổng tỷ phải chịu thiệt thòi..."
"Chịu thiệt là chuyện bình thường."
"Trong showbiz có ai không bị thiệt thòi chứ, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này đều tức giận, vậy chị phải rời khỏi giới này rồi."
Phó Thu chớp chớp mắt: "Khổng tỷ, em đau lòng cho chị."
Khổng Hi Nhan vỗ vỗ đầu Phó Thu: "Nhanh ăn đi."
Nàng nói xong lại tựa vào ghế, Phó Thu còn muốn nói thêm nhưng thấy nàng tiếp tục nhắm mắt ngủ, đành lặng lẽ ăn hết hộp cơm, sau đó dọn dẹp các thứ đi vứt rác, trên đường đi gặp mấy người nhân viên, rõ ràng cung kính hơn hẳn hồi sáng, nhìn thấy cô còn không quên chào hỏi.
"Chào trợ lý Phó."
Phó Thu nhìn dáng vẻ nịnh nọt của họ mà nhếch khóe miệng đi vào phòng nghỉ.
Mãi cho đến hơn ba giờ chiều.
Vệ đạo rốt cục xuất hiện.
Hắn đi cùng Sài Nhân đến.
Hai người cùng vào phòng quay sau khi hắn ta đến thì liền hỏi nhân viên: "Khổng tiểu thư vẫn còn ở đây chứ?"
Nhân viên trả lời còn.
Vệ đạo cười xì một tiếng, miễn cưỡng thu lại khinh khỉnh, nói với Sài Nhân: "Tôi đi xem xem."
Sài Nhân khẽ gật đầu với hắn, sau khi hắn đi khỏi thì nhíu mày cười khẩy, trợ lý nhìn thấy ánh mắt liền hướng về phía Vệ đạo rời đi, hỏi: "Nhân Nhân, sao vậy?"
"Không sao."
Sài Nhân ra vẻ không có gì, trả lời: "Trên mạng đang thịnh hành một câu nói."
"Chính là: Không làm thì sẽ không chết."
Sài Nhân mím môi khẽ cười, trợ lý phía sau mặt ngơ ngác.
Vệ đạo đứng trước cửa phòng nghỉ của Khổng Hi Nhan, bảo trợ lý gõ cửa, sau đó Phó Thu ló mặt ra ngoài, trợ lý của hắn nói với Phó Thu: "Khổng tiểu thư có đây không? Vệ đạo đến rồi."
Giọng điệu ngạo mạn, không hề cảm thấy chuyện để người ta chờ gần một ngày có gì không hợp lý.
Phó Thu nhìn hắn ta như vậy liền siết chặt nắm đấm, Khổng Hi Nhan đứng phía sau hỏi: "Ai vậy?"
Vệ đạo đẩy Phó Thu ra, mở cửa, đi qua người cô, hắn đứng trước mặt Khổng Hi Nhan, vươn tay ra nói: "Khổng tiểu thư, xin chào, tôi là Vệ Hạo Nhiễm."
Khổng Hi Nhan bắt tay hắn: "Đã sớm nghe đại danh của Vệ đạo, ngưỡng mộ đã lâu."
Đáy mắt Vệ Hạo Nhiễm lóe qua châm biếm, hững hờ giải thích: "Xin lỗi Khổng tiểu thư, sáng nay tắc đường, đến trưa phải xử lý ít chuyện, chưa kịp thông báo cho cô, mong Khổng tiểu thư đừng trách."
Khổng Hi Nhan cụp mắt: "Vệ đạo quá lời."
Hai người khách khí trò chuyện một hồi thì ra ngoài, sau đó Khổng Hi Nhan nhìn thấy Sài Nhân.
Cô ấy đứng bên cạnh Vệ Hạo Nhiễm, cười không chút biến sắc, vươn ra bàn tay năm ngón thon dài trắng nõn, trên ngón trỏ còn đeo nhẫn bạch kim, dưới ánh nắng kiêu hãnh tỏa sáng lấp lánh, Khổng Hi Nhan nắm tay Sài Nhân một cái, hai người vừa chạm tay liền tách ra luôn.
Vệ Hạo Nhiễm chờ hai người làm quen liền phân việc để stylist đưa bọn họ đi thay đồ.
Quảng cáo lần này là quảng cáo chăm sóc da cho hai người, độ dài ba phút rưỡi.
Nội dung quảng cáo là câu chuyện yêu thầm của một cô gái, cô ấy thích một nữ thần 'vạn người mê' cùng khoa, mỗi ngày cô gái đều lén tặng đồ ăn thức uống cùng những thứ đồ hay ho cho nữ thần, nhưng chưa bao giờ ra mặt.
Chỉ vì cô gái nghĩ mình xấu xí, sợ nữ thần nhìn thấy sẽ từ chối toàn bộ sự lấy lòng của cô.
Một ngày nọ, lúc cô gái tặng đồ liền phát hiện ra trong ngăn kéo bàn học của nữ thần có một lá thư, là viết cho người bí ẩn.
Nữ thần muốn hẹn cô gái gặp mặt.
Cô gái cầm phong thư vừa vui vẻ vừa khiếp sợ, muốn đến nơi hẹn lại lo lắng dáng vẻ của mình sẽ dọa nữ thần, như vậy sau này cô không thể lén đối tốt với nữ thần được nữa.
Cô gái nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định không đến điểm hẹn, cô trốn ở một góc nhìn nữ thần ngồi ở điểm hẹn chờ đợi.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Ngồi cả nửa ngày, nữ thần vẫn không hề tỏ vẻ tức giận, vẫn ngồi yên đó, vẻ mặt tự nhiên.
Cô gái rốt cục không chịu được đi đến, cắn răng đứng trước mặt nữ thần, vội vã nói: "Chị đừng đợi nữa, người ấy sẽ không đến đâu."
Nữ thần nhìn cô gái chằm chằm, phút chốc nở nụ cười: "Tại sao?"
"Bởi vì em chính là người ấy, đúng không?"
Cô gái sững sờ đứng tại chỗ, ngay cả dũng khí đối diện nữ thần cũng không có. Nữ thần khẽ mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay cô gái, gương mặt xinh đẹp đầy ý cười, ghé vào tai cô gái nói: "Chị biết mà, chị vẫn luôn đợi em."
Hai người đứng cạnh nhau sẽ rất chú ý ánh mắt người khác, bị người ta chụp ảnh, xung quanh xì xào bàn tán, cô gái cúi đầu càng ngày càng thấp.
Nữ thần thấy thế liền kéo tay cô gái chạy đi thật nhanh, cuối cùng dừng trước một cửa hàng mỹ phẩm, nữ thần quay đầu cười với cô gái, dẫn cô vào trong.
Sau khi đi vào, nữ thần đưa cho cô gái một lọ sứ màu trắng, cô gái ngơ ngác, nữ thần liền kéo cô ngồi xuống, lấy thứ trong lọ từng chút từng chút thoa trên mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc, như đang làm một việc rất trọng đại.
Cô gái trong lòng rung động, ánh mắt sáng lấp lánh, ngay cả trên mặt cũng nở một nụ cười hiếm gặp.
Lúc này, cô gái vừa được 'trang điểm' xong như một người khác hẳn.
Cô gái nhân lúc nữ thần không chú ý thì cầm lọ sứ lên, mở ra nhìn.
Bên trong không có kem dưỡng hay gì cả, chỉ có một tờ giấy nhỏ.
Viết hai chữ.
Tự tin.
Sau đó là lời quảng cáo.
"HG cho bạn tự tin, để bạn giành lấy cuộc sống mới."Khổng Hi Nhan sẽ diễn vai cô gái thầm mến, mà Sài Nhân chính là nữ thần 'vạn người mê', nàng ngồi trên ghế suy nghĩ, đọc hiểu tâm trạng của nhân vật, stylist ôm mấy bộ quần áo đến treo lên giá treo đồ.
Khổng Hi Nhan nhìn thấy liền cau mày hỏi: "Đây là cái gì thế?"
Stylist nọ nhìn nàng: "Đây là quần áo mà cô cần mặc."
Khổng Hi Nhan vẫn chưa trả lời, Phó Thu đã nhảy dựng lên: "Cái gì? Chẳng phải Khổng tỷ diễn nữ sinh bình thường à, đây đây, cái này là cái quỷ gì chứ?"
Stylist nhếch miệng: "Đồng phục học sinh cũng có nhiều loại."
Phó Thu nói lí: "Cái này căn bản không phải đồng phục học sinh."
Một cái áo lót và quần cực ngắn.
Trường nào có khả năng thiết kế đồng phục như vậy chứ?
Stylist thấy hai người không hợp tác thì nhíu mày: "Đây đều là Vệ đạo sắp xếp, nếu Khổng tiểu thư không muốn, tự đi nói với Vệ đạo đi."
Nói xong thì cô ta quay đầu ra khỏi phòng nghỉ, Phó Thu cắn răng hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, hận không thể đâm thủng mấy lỗ.
Khổng Hi Nhan cụp mắt suy nghĩ kĩ càng một lúc rồi nói: "Chị đi tìm Vệ đạo."
Phó Thu vội vã trả lời: "Em đi cùng chị."
Khổng Hi Nhan suy nghĩ chút, gật đầu.
- ---------------------------
23/02/2022