Khổng Hi Nhan bị trói ở trong phòng cả một buổi chiều, vì để chính bản thân thấu hiểu nhân vật, nàng yêu cầu Phó Thu đưa nàng đến căn miếu rồi ở đó một mình.
Phó Thu cứ một hồi lại hỏi: "Khổng tỷ có ổn không? Có khó chịu không? Có muốn em cởi trói không?"
Khổng Hi Nhan đang nuôi dưỡng tâm tình nháy mắt không còn, nàng quyết định bắt Phó Thu sang bên khác đợi, nếu có chuyện thì nàng sẽ gọi, Phó Thu thấy nàng kiên quyết như vậy, mím môi đi ra ngoài.
Bị trói cả buổi trưa, cũng ngồi dưới đất cả buổi trưa, hai chân đã tê rần. Hơn sáu giờ, Phó Thu nhận được điện thoại của Lâm đ*o.
Cô đẩy cửa ra gọi: "Khổng tỷ?"
Khổng Hi Nhan đang dựa vào vách tường, nghe thấy tiếng gọi ngước mắt nhìn, hỏi: "Đến giờ rồi à?"
Phó Thu ừm một tiếng.
Khổng Hi Nhan để Phó Thu đỡ nàng ra ngoài, lúc đến trường quay mọi người đang ăn cơm chiều, thấy dáng vẻ đó của nàng thì trêu ghẹo: "Khổng tỷ đang làm gì vậy? Chơi trò nhập vai à?"
Khổng Hi Nhan cười khẽ: "Đúng rồi, cậu muốn chơi cùng không."
Tiểu Chu vội lùi ra sau hai bước: "Không cần không cần."
Lâm đ*o cơm nước xong đi đến nhìn nàng: "Chuyện gì thế này?"
Phó Thu nhìn sườn mặt hơi tái của Khổng Hi Nhan, nói: "Lâm đ*o, Khổng tỷ tự trói mình năm, sáu tiếng rồi."
Sắc mặt Lâm đ*o hơi thay đổi chút, cũng không nói thêm gì, chỉ là kéo tay Khổng Hi Nhan chút.
Khổng Hi Nhan kêu một tiếng, chỗ bị trói ma sát rách da, cả người cũng đau nhức, Lâm đ*o nhìn nàng nói: "Không xử lý trước ư?"
Khổng Hi Nhan lắc đầu: "Không cần, cứ như vậy quay đi."
Lâm đ*o nhìn nàng: "Được."
Thực ra hành động của Khổng Hi Nhan như vậy cũng không phải hiếm trong giới giải trí. Diễn viên vì để bản thân càng nhanh chóng nhập vai sẽ dùng các cách khác nhau, lần trước trong phim của ông có một nhân vật là người câm, nam diễn viên thủ vai mặc kệ lúc đóng phim hay không cũng đều kín miệng không nói một lời nào.
Vì đã không nói suốt ba ngày liên tục, lúc nói chuyện lại, giọng cũng hơi khác lạ.
Thế nên đối với cách làm của Khổng Hi Nhan, Lâm đ*o cũng không có ý kiến, chỉ giục mọi người ăn cơm nhanh chút để bắt đầu.
Khổng Hi Nhan đứng tại chỗ chờ chuyên viên đến giúp nàng trang điểm.
Nửa tiếng sau.
Tất cả đã sẵn sàng.
Trong màn hình máy quay xuất hiện mặt trăng mờ ảo, từ từ hướng xuống dưới, quay về một căn phòng.
Trong phòng có chút kì lạ.
Một cô gái bị trói xuất hiện trong màn hình, rõ ràng là nàng vừa tỉnh, còn đang mờ mịt không biết bản thân ở đâu, sau đó thử cử động cơ thể.
Không cử động được.
Trịnh Viện lập tức cúi đầu nhìn, sợ hãi nhận ra bản thân đang bị trói.
Nàng vặn vẹo thân thể, muốn mở miệng nhưng không được.
Ánh mắt trợn to, cơ thể vặn vẹo muốn di chuyển, hai chân dùng sức đạp vách tường, trong bóng đêm phát ra tiếng rầm rầm, nhưng không có người đến.
Hai tay nàng bị trói ở phía sau, bởi vì gắng sức giãy dụa, cổ tay đã rướm máu, nhanh chóng thấm ướt dây thừng.
Màu đỏ tươi mà chói mắt.
Nàng liều mạng đạp vào vách tường, ánh mắt càng ngày càng thêm sợ hãi, không để ý hậu quả vẫn hung hăng cọ cổ tay, máu tươi chảy dọc xuống.
Vốn Khổng Hi Nhan cũng bị trói sáu tiếng rồi, nàng biết tâm trạng hiện tại chính là cấp thiết cần một người đến cởi trói cho mình, mà cổ tay vì bị trói lâu nên ma sát rách da, không cần hóa trang cũng đủ ghê mắt kinh lòng.
Lâm đ*o nhìn qua màn hình không dám thở ra.
Đây chính là sự cấp thiết mà hắn mong muốn!
Chính là kiểu phản ứng chân thực từ cơ thể này!
Bởi vì sáu tiếng bị trói khiến cho Khổng Hi Nhan hoàn toàn nắm được tâm trạng của nữ chính, không cần nghiền ngẫm cũng biết tâm tư của Trịnh Viện.
Nàng muốn cử động!
Nàng muốn cởi ra!
Nàng điên cuồng muốn có người đến!
Nàng sợ hãi sự yên tĩnh!
Sợ không có âm thanh nào!
Sợ bản thân trước khi chết sẽ không được nhìn thấy ai cả!
Loại sợ hãi kịch liệt này hoàn toàn được Khổng Hi Nhan thể hiện ra, xông thẳng vào nội tâm người xem! Thực sự không thể chỉ dùng từ 'đạt' để hình dung!
Đáy mắt Lâm đ*o hiện ra sự điên cuồng, đây là lần đầu tiên từ lúc quay hắn có vẻ mặt như thế: thỏa mãn, hưng phấn, cực lực khống chế bản thân.
Tâm tình của Lâm đ*o cảm hóa đến mọi người, ai nấy trong đoàn phim đều nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan.
Ngay khoảnh khắc nữ chính sắp tan vỡ, cửa bị đẩy ra.
Cả người Trịnh Viện cứng đờ nhanh chóng nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông đứng trước mặt, ánh trăng chiếu đến từ sau lưng, khiến cả người nàng đều bị bóng anh đổ lên.
Rõ ràng một giây trước còn nóng lòng muốn có người đến, bây giờ lại có chút khiếp đảm, sự sợ hãi kia toát ra từ trong mắt.
Trải qua một hồi cọ quậy, Trịnh Viện một thân đồ công sở tinh anh giờ nhìn bẩn thỉu, tóc tai bù xù, mặt lấm tấm mồ hôi, nàng bị dán băng dính vào miệng, muốn nói chuyện chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, hai tay hai chân bị trói đã sớm rách da chảy máu, có vết máu thấm vào quần áo nàng.
Càng khiến người ta kinh hãi.
Dương Thanh Diệp nhìn thấy Trịnh Viện bị trói lại, đầu tiên là kinh ngac, sau đó vội ngồi xuống chuẩn bị cởi trói giúp nàng.
Trịnh Viện không hiểu rõ bắt đầu chống cự, một giây trước rõ ràng nàng cấp thiết mong chờ có người đến cứu nhưng khi thật sự có người đến, nàng lại phản ứng kháng cự, bởi vì hoảng sợ nên mâu thuẫn, hoảng sợ nên giãy dụa, Trịnh Viện dùng sức vặn người, máu ở cổ tay càng chảy nhiều, khiến cho trong không khí cũng nổi lên mùi máu tanh.
Cách màn hình cũng cảm thấy cơn đau tê dại da đầu.
Dương Thanh Diệp không cho nàng chống cự, trực tiếp đè nàng lại, xé băng dính trên miệng, Trịnh Viện vừa định kêu lên thì bị Dương Thanh Diệp dùng tay bịt miệng, sau đó hô hấp hai người đan xen, Dương Thanh Diệp chăm chú bịt miệng nàng lại.
Hai người rất gần nhau, Trịnh Viện rõ ràng nghe được tiếng tim đập của Dương Thanh Diệp, vang lên rầm rầm.
Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra, kia không phải tiếng tim đập của Dương Thanh Diệp.
Mà là tiếng ngoài cửa!
Nàng bị bịt miệng cũng kinh ngạc thốt lên, may là bị chặn lại, không vang ra ngoài, nhưng ánh mắt hoảng sợ chân thực khó mà xóa đi được, Dương Thanh Diệp sợ nàng giãy dụa thì liều mạng đè nàng xuống, bịt chặt miệng, vẻ mặt hai người có chút giống nhau.
Thậm chí trên mặt Dương Thanh Diệp cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi, tiếng động bên ngoài càng ngày càng gần thì mồ hôi hai bên tóc mai của anh chảy xuống, rơi trên tro bụi.
Trong căn phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động nào.
Tiếng chân ngoài cửa càng lúc càng gần, đã tới ngay cửa!
Vẻ mặt Dương Thanh Diệp và Trịnh Viện càng thêm sợ hãi, thở không dám thở, mặt trắng bệch.
"Loảng xoảng!"
Người đến chỉ đá đá cửa rồi nói: "Ngủ thêm cho đủ đi."
"Cũng được, ngủ thêm một lúc mới có sức chơi"
Dơ bẩn lời nói mang theo ý tứ khác, sau đó nhanh chóng có bước chân rời đi.
Người bên cạnh Lâm đ*o hô: "Lâm đ*o."
"Lâm đ*o."
"Cảnh này..."
Lâm đ*o thoát khỏi phim, đáy mắt vẫn còn sự điên cuồng, lập tức hô: "Đạt! Cảnh tiếp theo!"
Mọi người dồn dập thở phào.
Viên Tu Tuấn buông Khổng Hi Nhan ra, nhìn nàng chằm chằm rồi cười, Khổng Hi Nhan bị anh cười không hiểu bèn hỏi: "Viên lão sư làm sao?"
"Không có gì."
"Có đau không?"
Anh vươn tay định lau đi cho nàng, Khổng Hi Nhan quay đầu: "Không cần đâu Viên lão sư, lau rồi lát nữa lại phải hóa trang, cứ để vậy đi."
Đập vào mắt là màu đỏ từ cổ tay đến sợi dây, Viên Tu Tuấn nghe nàng nói cũng chỉ gật gù: "Cũng được."
Nhanh chóng có người đến đưa bọn họ đi trang điểm lại.
Cách đó không xa có người nói chuyện.
"Thật đáng kinh ngạc!"
"Càng ngày càng tốt..."
"Cái gì? Sáu tiếng?"
"Tôi..."
Tiếng trò chuyện đứt quãng truyền đến, Lâm đ*o đi qua mọi người đến chỗ Khổng Hi Nhan: "Còn chịu được không?"
Khổng Hi Nhan trang điểm xong, mặt mũi trắng bệch, nàng nói:"Không sao."
Lâm đ*o vỗ bả vai nàng: "Đừng quá sức."
Khổng Hi Nhan gật đầu.
Phân đoạn quan trọng này còn có hai cảnh nữa.
Vốn dĩ Lâm đ*o đã chuẩn bị đủ thời gian, nhưng không nghĩ đến Viên Tu Tuấn và Khổng Hi Nhan lại có phản ứng tốt thế, từng cảnh từng cảnh đều quay một lần đã đạt, quả thực nằm ngoài dự tính của hắn, mà không chỉ hắn, mọi người cũng đang cảm thán.
Khổng Hi Nhan ngồi trên ghế để Phó Thu bôi thuốc.
Phó Thu nói: "Khổng tỷ, chị thật giỏi, ba cảnh quay đêm nay đều quay một lần liền đạt."
Khổng Hi Nhan cười khẽ: "Đó là Viên lão sư giỏi."
Nàng vì từng NG nhiều lần mới có kinh nghiệm.
Mà Viên Tu Tuấn thì không phải thế.
Viên Tu Tuấn thật sự rất giỏi.
Phó Thu gật gù: "Viên lão sư cũng rất tuyệt, Khổng tỷ chị biết không, Viên lão sư lúc chiều quay một mình đều là một lần đã đạt, Lâm đ*o còn nói là không thể nào."
Không có cái gì là không thể.
Khổng Hi Nhan khi biết sẽ hợp tác với Viên Tu Tuấn đã đi tìm vài bộ phim của anh để xem.
Không thể không nói.
Diễn cái gì ra cái đó.
Đặc biệt là bộ đoạt được giải thưởng Ảnh đế kia, quả thực sinh động đến mức khiến nàng cho rằng trên thế giới thật sự có một tổ chức như vậy, thật sự có một nhóm người như vậy, anh chính là nhân vật đó, chân chính dùng diễn xuất chinh phục người khác.
Mà nàng.
Còn chưa đạt đến trình độ cao như vậy.
Phó Thu nghe xong nàng nói ngẩng đầu: "Khổng tỷ đừng nhụt chí, em tin rằng chị sẽ càng ngày tốt hơn."
Khổng Hi Nhan nhìn Phó Thu, cúi đầu cười cười.
Nàng biết sẽ càng ngày càng tốt, nhưng nàng muốn nhanh một chút, càng nhanh càng tốt.
Hạt giống vùi trong lòng kia, mong rằng có thể sớm trở thành đại thụ che trời.
Dọn dẹp xong mọi thứ, Lâm đ*o bảo mọi người về nghỉ ngơi.
Trên đường đi chỉ có trăng sáng, gió nhẹ, người Khổng Hi Nhan dính dính rất không thoải mái, nàng đi nhanh hơn chút bỏ mọi người lại phía sau.
"Hi Nhan!"
Khổng Hi Nhan quay đầu, thấy Lâm đ*o đi đến.
"Tay không sao chứ?"
Khổng Hi Nhan xoay xoay cổ tay: "Vết thương ngoài da thôi, không sao đâu."
Lâm đ*o gật đầu: "Về đừng để dính nước."
"Còn có, lát nữa gọi Sài Nhân đến chỗ tôi một chuyến."
Khổng Hi Nhan ừm một tiếng.
Sau khi trở về nàng liền gõ cửa phòng Sài Nhân, Sài Nhân vẫn chưa ngủ, mở cửa hô: "Hi Nhan? Sao đó?"
Khổng Hi Nhan nhìn cô: "Lâm đ*o gọi cậu qua."
Sài Nhân: "Ừm, để mình chuẩn bị."
Khổng Hi Nhan cười cười xoay người, phía đối diện là Vương Hải Ninh vừa bước ra từ phòng tắm.
Vương Hải Ninh lau tóc ướt, hỏi: "Sao thế?"
Khổng Hi Nhan theo bản năng giấu tay ra sau, mím môi nói: "Không có gì đâu, Lâm đ*o nhờ em gọi Sài tiểu thư qua bên đó có việc."
Vươn Hải Ninh nhíu mày: "Muộn như vậy?"
"Có chuyện gì để ngày mai nói không được sao?"
Khổng Hi Nhan chớp mắt: "Gì đây, chị lo lắng à."
Vẻ mặt Vương Hải Ninh tự nhiên: "Một người là đạo diễn đoàn phim, một người là diễn viên, chị lo lắng cái gì."
Nói xong cô quay đầu đi về phòng.
Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng máy sấy vù vù.
Khổng Hi Nhan cụp mắt đi về phòng, lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi ra ngoài.
Cửa phòng Sài Nhân hơi hé mở, bên trong tắt đèn, hẳn là cô đã đi tìm Lâm đ*o.
Nàng nghĩ nghĩ đi đến trước cửa phòng Vương Hải Ninh.
Gõ nhẹ.
Không ai trả lời.
Nàng mở cửa vào nhìn.
Chỉ có bóng đèn phát ra ánh sáng mờ nhạt, không có một bóng người.
Khổng Hi Nhan vừa dùng khăn lau tóc vừa nói: "Mạnh miệng."
Một bên khác, ở trong phòng có hai người đang ngồi.
Sài Nhân biết Lâm Nghị Sâm tìm cô vì chuyện gì.
Trước đó Sài Nhân là diễn viên đặc biệt được mời riêng, phân cảnh cũng ít, mà cô đồng ý tham gia cũng vì quản lý của cô và Lâm Nghị Sâm là bạn cũ, cho nên đưa ra thời gian cho bộ này là một tháng.
Nào ngờ bộ phim điện ảnh mà cô đóng nữ chính cần khai máy sớm, đã liên hệ với quản lý của cô, vì thế thời gian một tháng ban đầu thỏa thuận với Lâm Nghị Sâm giờ bất đắc dĩ bị cắt còn một nửa.
Lâm Nghị Sâm tìm cô, chắc hẳn là thương lượng sửa đổi kịch bản để nửa tháng sẽ quay xong.
Thực ra dựa trên phân cảnh của cô, nửa tháng là đủ.
Thế nhưng Lâm Nghị Sâm cầu toàn quá mà, ngay quản lý của cô cũng biết chuyện đó mới cố ý để ra một tháng, đẩy lui tất cả các lịch trình khác.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện đột xuất này.
Sài Nhân thở dài, nghe xong Lâm Nghị Sâm nói, cô trả lời: "Tôi hiểu. Lâm đ*o, chúng ta nói cần thay đổi ra sao đi."
Lâm Nghị Sâm nhìn vẻ bất đắc dĩ trên khuôn mặt của Sài Nhân, lắc đầu nói: "Nếu mà Đại Vĩ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chắc chắn lại cho rằng tôi đang bắt nạt cô đây."
Sài Nhân ngước nhìn ông, chớp mắt: "Còn không phải ư, Lâm đ*o cầu toàn như vậy rõ ràng là đang bắt nạt tôi mà."
Lâm Nghị Sâm bị cô chọc cười, giọng nói của cả hai loáng thoáng truyền ra ngoài.
Ngoài cửa có một người ngồi đó.
Bên cạnh cô còn mấy người thanh niên đang đánh bài giải trí.
Vương Hải Ninh nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, cô day day thái dương hơi đau nhức, ánh mắt nhìn vào trong phòng.
"Vương lão sư."
Có người đưa cho cô chai nước suối, cô ngẩng đầu nhìn: "Cảm ơn."
Tiểu Chu vò đầu: "Đừng khách khí, cô đang đợi Sài tiểu thư à?"
Vương Hải Ninh hơi khựng lại trong giây lát khi mở nắp chai: "Phải, muộn như vậy nếu để cô ấy đi một mình, không an toàn."
Tiểu Chu cười cười: "Đã sớm nghe nói Vương lão sư rất chu đáo, không sai chút nào ha."
"Thật ra Vương lão sư không cần lo lắng, khi Sài tiểu thư đi ra chắc hẳn Lâm đ*o sẽ cho người đưa về."
Cách đó không xa có người gọi: "Tiểu Chu, đánh bài."
Tiểu Chu ngẩng đầu: "Không đánh đâu nhá."
Có người trêu đùa vọng đến: "Ông không thấy người ta đang nói chuyện với Vương lão sư à?"
"Tiểu Chu chính là như thế, vừa thấy lão sư xinh đẹp liền không nhúc nhích được."
"Gu là giáo viên hả?"
"Chứ gì, mấy ngày nay Tiểu Chu luôn tìm hiểu về Vương lão sư đây, tám mươi phần trăm là kết người ta rồi."
Giọng của đàn ông vốn vừa rõ vừa vang, cũng không có ý nói nhỏ, bị gió thổi đến chỗ Tiểu Chu và Vương Hải Ninh.
Tiểu Chu cầm đồ uống trên tay, muốn mở miệng lại có chút xấu hổ, gương mặt tuấn tú đỏ lên, vẻ mặt ngượng ngùng.
Vương Hải Ninh thì hờ hững, cô uống một ngụm nước.
Tiểu Chu thấy thế nói: "Vương lão sư, nếu..."
"Hải Ninh."
Sài Nhân híp mắt cười đi từ trong nhà ra, đứng trước mặt Vương Hải Ninh, chìa tay ra: "Chờ lâu rồi phải không."
Vương Hải Ninh thấy cô xưng hô như vậy có chút sững sờ: "Vẫn ổn."
Sài Nhân đưa tay ra, Vương Hải Ninh hiểu ý cũng vươn tay, hai người cầm tay nhau, Sài Nhân hơi dùng sức để kéo Vương Hải Ninh đứng dậy bên cạnh cô.
Đứng rất gần nhau.
Sài Nhân rõ ràng ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ sau khi tắm của Vương Hải Ninh, còn có mùi cam, cô từng nhìn thấy chai dầu gội đầu có mùi này trong phòng tắm.
Tối qua, Vương Hải Ninh mới gội đầu.
Tiểu Chu cũng đứng dậy theo cả hai: "Sài tiểu thư ra rồi."
Sài Nhân cười cười: "Ừ, vậy nếu không còn việc gì, tôi và Hải Ninh đi trước đây."
"Phải rồi, Hải Ninh đặc biệt không thích uống loại nước này."
"Tiểu Chu, anh không biết hả?"
Sài Nhân dứt lời liền cầm chai nước trên tay Vương Hải Ninh đặt vào tay Tiểu Chu, xoay người kéo Vương Hải Ninh rời đi.
Tiểu Chu cầm hai chai nước trên tay, vẻ mặt mờ mịt.
Sau đó có người cười: "Ôi, Tiểu Chu bị từ chối rồi?"
"Đã sớm đoán được..."
"Cho cậu..."
Sau lưng có tiếng vọng đến, Sài Nhân kéo Vương Hải Ninh đi thẳng một đường, mãi đến khi không còn ai thấy hai người nữa mới buông tay, dưới ánh trăng, hai người sóng vai nhau đi, Sài Nhân quay đầu sang hỏi: "Cô không tức giận à?"
Vương Hải Ninh kinh ngạc: "Tại sao?"
Sài Nhân chỉ chỉ phía sau lưng: "Tôi phá số đào hoa của cô rồi kìa."
Vương Hải Ninh khẽ cười, gió nhẹ cuốn theo tóc dài, có vài sợi bay đến dính vào chóp mũi Sài Nhân, Vương Hải Ninh nói: "Sao lại phải tức giận, tôi không thích anh ta."
Nói xong cô chuyển đề tài: "Chỉ là tôi rất tò mò, tại sao vừa rồi Sài tiểu thư lại giúp tôi?"
Vì câu hỏi này mà bước chân Sài Nhân vấp vào nhau, suýt thì ngã chổng vó, Vương Hải Ninh nhanh tay nhanh mắt cầm cổ tay cô, miễn cưỡng đứng vững.
Đi đường này còn mang giày cao gót.
Cô cũng bái phục Sài Nhân quá.
Sài Nhân ho nhẹ: "Tôi nghe qua một ít tin đồn về Tiểu Chu nên thuận tiện giúp cô thôi."
Vương Hải Ninh nhìn chằm chằm Sài Nhân, dưới ánh trăng dịu nhẹ ánh mắt vốn hiền lạnh lại trở nên sắc bén, như nhìn thấu lòng người, môi mỏng khẽ mở: "Vậy sao, thế thì cảm ơn Sài tiểu thư."
Sài Nhân bị Vương Hải Ninh nhìn như vậy hai gò má không khỏi đỏ lên, nói chuyện cũng mất đi chút hơi sức: "Không, không cần."
Vương Hải Ninh cúi đầu: "Còn đi được à?"
Sài Nhân cố gắng cử động chân, khẽ "Ai da" một tiếng, cô nói: "Đi chậm chút, vẫn đau."
Vương Hải Ninh khom người xuống, mở miệng: "Cởi giày cao gót ra đi."
Sài Nhân sững sờ: "Hả?"
Vương Hải Ninh không chờ Sài Nhân đồng ý đã lấy tay cầm cổ chân Sài Nhân nhấc lên, Sài Nhân bị bất ngờ, một chân giơ lên, cô lập tức chống tay vào vai Vương Hải Ninh, không cho bản thân bị ngã.
Sài Nhân cúi đầu nhìn.
Vương Hải Ninh vừa cởi giày cao gót ra vừa xem xét, sau đó tự cởi giày chính mình đặt ở chân Sài Nhân: "Đi cái này đi."
Sài Nhân muốn từ chối, Vương Hải Ninh đã cởi nốt chiếc còn lại giúp cô.
Không đến hai phút.
Hai người đã đổi giày.
Sài Nhân đi thử hai bước, không thấy đau như trước.
Chỉ là Vương Hải Ninh ít khi đi giày cao gót, bước đi không vững lắm, đi rất chậm.
Dưới ánh trăng, giọng nói của Sài Nhân vang lên, cô nói: "Hải Ninh, cô nói xem tình huống này ở trong phim thần tượng, chẳng phải cô nên cõng tôi đi về sao?"
Vương Hải Ninh quay đầu, ánh mắt trong sáng, lời nói rõ ràng: "Xin lỗi, cô quá nặng, lưng tôi không chịu được."
Sài Nhân:...
- ---------------------------
* Tác giả có lời muốn nói
Tìm kiếm về Đức mẹ Đồng trinh/Thánh nữ trên Baidu: Nhân hậu, lương thiện quá mức, thậm chí nhân hậu với cả những kẻ xấu xa luôn muốn làm hại Người, Người luôn muốn giúp đỡ người khác.
Tôi tin rằng Hi Nhan chưa bao giờ mù quáng hay quá tốt bụng, nếu các thiên thần nhỏ nói rằng Hi Nhan giống với Thánh nữ thì tôi xin lỗi, các bạn sai rồi, nàng chỉ là muốn thể hiện thật tốt mà thôi.
Theo như Rùa tìm hiểu, rất nhiều diễn viên vô cùng kính nghiệp và chuyên nghiệp. Chẳng hạn có một diễn viên về nông thôn sống một tháng để đóng một bộ phim chủ đề đồng quê, cô ấy không tắm, dùng xà phòng để gội đầu, làn da bị khô và sạm đi vì nắng gió; một người khác quay phim cảnh mùa đông, đứng trên tuyết mặc quần áo mỏng, cuối cùng cắn răng quay cảnh bị người khác kéo lê trên tuyết, đến khi bị ngất. Những điều này là vì họ yêu thích diễn xuất và muốn diễn cảnh một cách tốt nhất, không phải là hành động như Thánh nữ.
Có lẽ mấy hôm nay Rùa hơi giận nên nói nặng lời. Xin lỗi mọi người.
Mặt khác, tôi sẽ không viết về các cặp đôi phụ nhiều. Hiện tại tôi đang viết về quá trình quay phim của Hi Nhan. Tôi không làm gì khác, chỉ để thực hiện mong muốn của nàng. Nàng từng nói nàng muốn sánh vai cạnh Trì tổng, không phải sau lưng cô ấy.
Đây là lần đầu tiên Rùa giải thích nhiều như vậy, tôi thật sự bị ảnh hưởng bởi từ Thánh nữ. Xin lỗi vì đã mang những cảm xúc tiêu cực cho các thiên thần nhỏ đang đọc.