Mộng Linh tranh thủ giờ nghỉ trưa gọi điện thoại về cho mẹ. Mặc dù Cầm Liên đã xuất viện được hơi một tháng nhưng sức khỏe vẫn còn yếu. Mộng Linh khuyên mẹ cứ ở nhà tĩnh dưỡng, không được ra chợ bán hàng kiếm tiền nữa.
“Nếu hết tiền thì mẹ cứ nói với con, đừng cố gắng làm việc mà ảnh hưởng đến sức khỏe nhé!”
“Ừ ừ, mẹ biết rồi mà! Mộng Linh, con cũng phải chăm chuốt cho bản thân mình nữa, đừng cứ suốt ngày lo nghĩ cho mẹ.”
Mộng Linh vâng nhẹ một tiếng cho mẹ vui lòng. Gia Huy đang học ở trường, nên cô không thể nói chuyện cùng cậu.
“Thế thôi ạ. Mẹ nghỉ ngơi đi.”
Cô tắt máy, rồi tận dụng khoảng thời gian còn lại nằm trong phòng nghỉ của nhân viên, chợp mắt một lúc.
Hôm nay, Cố Tử Sâm tìm thêm một trợ lý nam để chia sẻ công việc với Mộng Linh. Từ nay về sau, hầu như ngày nào cô cũng chỉ làm việc đến hai giờ chiều.
Tan làm, cô cùng Cố Tử Sâm đến trường học đón Minh Châu, rồi ghé vào trung tâm thương mại mua quà biếu để tối nay sang nhà ra mắt mẹ hắn.
Mộng Linh từng thắc mắc vì sao Cố Tử Sâm không ở nhà chính mà phải dọn ra sống riêng? Nếu cô nhớ không nhầm thì Cố gia chỉ có mỗi mình hắn, vậy Cố phu nhân chịu để con trai và cháu nội ở xa mình sao?
“Xuống hầm đỗ xe đợi tôi trước đi.”
Cô nghe theo sự sắp đặt của hắn, lủi thủi xuống hầm đỗ xe đợi Cố Tử Sâm. Đây là vị trí đổ xe dành cho các vị lãnh đạo trong công ty, dù cho Mộng Linh đã rất cẩn thận để không bị ai bắt gặp, nhưng đến cuối cùng cô vẫn chạm mặt Cố Kiến Luân – tổng giám đốc của Cố thị, đồng thời cũng là chú ruột của Cố Tử Sâm.
Chuyện nhà người khác Mộng Linh không quản nhiều, nhưng mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng giữa Cố Kiến Luân và Cố Tử Sâm thì cả công ty đều biết.
Dù sao cũng là cấp trên, gặp mặt, Mộng Linh lịch sự cúi đầu chào ông ta.
“Thư ký Kiều, cô đang làm gì ở đây thế?”
Trước sự nghi vấn của Cố Kiến Luân, cô chỉ biết cười trừ cho xong. Đúng lúc này Cố Tử Sâm đi đến, không nói tiếng nào mà mở cửa xe đằng sau, hất cằm bảo cô chui vào bên trong.
“Cháu về trước đây.” Cố Tử Sâm mở miệng, xem như một lời chào hỏi.
Mặc cho Cố Kiến Luân còn đứng nhíu mày suy nghĩ, hắn nhấn ga rời khỏi hầm đỗ xe, lái thẳng đến trường học của con gái.
Bởi vì về sớm, nên Cố Tử Sâm phải vào lớp xin phép cô giáo của Minh Châu. Mộng Linh ngồi bên ngoài xe, tranh thủ xem đầu tóc cho gọn gàng. Đây là lần đầu tiên cô đến tiếp chuyện với người lớn, nên không tránh khỏi căng thẳng.
Dù rằng giữa cô với Cố Tử Sâm chỉ là đóng kịch, nhưng vẫn phải giữ hình tượng của bản thân một chút!
“Mẹ à…”
Nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh của Minh Châu, cô đẩy cửa xuống xe, dang rộng vòng tay với cô bé. Lần đầu bé con thay đổi cách xưng hô, nên cô vẫn còn thấy hơi lạ lẫm.
“Cục cưng của mẹ, hôm nay con đi học có vui không?” Dẫu vậy, Mộng Linh phối hợp nhiệt tình.
Minh Châu gật đầu, vui vẻ khoe với cô thành tích học tập. Bé con còn nghe lời Mộng Linh dặn, hùng hổ tuyên bố về người mẹ xinh đẹp với thằng bé bắt nạt mình lần trước và hứa chắc nịch sẽ dẫn cô đến gặp nó.
Cố Tử Sâm nhìn Minh Châu lúc nào cũng có thể cười tươi như vậy, trong lòng liền thấy vui lây. Bé con của hắn từ khi sinh ra đã bị mẹ ruột bỏ rơi, luôn thiếu thốn tình cảm trọn vẹn từ gia đình, thật khiến cho người làm cha như hắn cảm thấy áy náy.
Ba người đến trung tâm thương mại, mua một giỏ trái cây tươi và chai rượu vang quý. Biết Phương Lan thích hoa mẫu đơn, Cố Tử Sâm đã mua một bó mẫu đơn lớn, đưa cho Mộng Linh để tặng bà.
Xe chạy băng băng trên đường, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng biệt thự Cố gia. Trước khi trở về nhà hắn đã gọi cho mẹ, thông báo sơ qua tình hình.
Nghe hắn nói sẽ dẫn người yêu về nhà, bà thật không dám tin vào tai mình. Từ lúc vợ cũ để lại đơn ly hôn rồi rời đi, Cố Tử Sâm chỉ biết cắm đầu vào công việc, làm gì có thời gian yêu đương chứ?
Dẫu vậy, Phương Lan vẫn bảo đầu bếp chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn. Bà muốn thử xem Cố Tử Sâm định làm gì. Bà ngồi sẵn ở phòng khách, đợi bọn họ trở về.
“Mẹ, con về rồi.”
Một tay Cố Tử Sâm bế Minh Châu, tay còn lại xách giỏ quà. Mộng Linh sánh bước bên hắn, trên tay ôm một bó mẫu đơn lớn.
“Chịu về đây thăm mẹ rồi à?”
Phương Lan chủ động đứng dậy đi về phía bọn họ, bà liếc sang nhìn Minh Châu một cái, rồi lại dồn hết sự chú ý lên người Mộng Linh, âm thầm phán xét.
Cô có chút căng thẳng, khó khăn lắm mới nặn ra được nụ cười. Từ nhỏ đã sinh ra trong một gia đình gia giáo và nề nếp, cho nên Mộng Linh rất biết cách cư xử đúng mực.
Cô cúi thấp đầu, giọng nói trong trẻo cất lời:
“Cố phu nhân, hôm nay cháu thật hân hạnh khi được gặp bác.”
Phương Lan cười hiền từ, đưa tay nhận bó hoa từ Mộng Linh rồi nói:
“Khách sáo cái gì? Chẳng phải sau này sẽ trở thành người một nhà sao?”
Chưa kịp để Cố Tử Sâm giới thiệu, Phương Lan đã nghiễm nhiên thừa nhận danh phận cho Mộng Linh. Một phần vì bà quá nôn nóng chuyện kết hôn của con trai, phần còn lại bởi vì bà thấy được cô gái trước mặt là một người tao nhã, đơn thuần, rất thích hợp để làm con dâu của mình.
Thái độ thân thiện của bà hoàn toàn khác với dự liệu của Mộng Linh. Cô thả lòng hơn một chút, cử chỉ cũng trở nên tự nhiên hơn nhiều.
Mọi người ngồi xuống ghế sofa, người làm trong nhà rót trà mời bọn họ. Minh Châu ngồi cùng phía với Mộng Linh, cô bé lúc nào cũng nép sát vào cô, thân thiết như hai mẹ con ruột.
“Hai đứa quen nhau lâu chưa? Tử Sâm, tại sao con chưa từng đem con bé về nhà giới thiệu cho mẹ?” Cố phu nhân bắt đầu thăm hỏi.