Cố phu nhân chuẩn bị cho Mộng Linh một bộ đồ ngủ để mặc cho thoải mái. Cô thay đồ xong thì đứng sững người ở giữa phòng, Cố Tử Sâm thấy lạ, liền hỏi:
“Chưa thấy buồn ngủ sao?”
Mộng Linh gật gật, cô đã muốn ngủ lắm rồi, nhưng nhìn qua nhìn lại từ nãy đến giờ, cô biết ngủ ở đâu được chứ?
Cả căn phòng chỉ có một chiếc giường lớn, cô và Cố Tử Sâm cũng đâu thể nằm chung được? Mộng Linh chần chừ một lúc, rồi ôm gối đặt xuống sàn nhà bằng gỗ.
“Tử Sâm, anh ngủ trên giường, còn tôi nằm ở dưới đây được chứ?” Cô ngỏ ý thăm dò.
Cố Tử Sâm lạnh lùng nhìn Mộng Linh, không biết trong đầu cô gái đang nghĩ cái gì? Hắn đường đường là một tên đàn ông cao to vạm vỡ, lại để một người phụ nữ nằm dưới đất sao? Có phải cô đánh giá hắn hơi thấp rồi không?
“Cô nằm trên giường đi, tôi ngủ dưới đây.”
Cố Tử Sâm không cho cô cơ hội lựa chọn, đã trực tiếp ngã lưng xuống sàn, hai mắt khép lại.
“Tắt đèn đi.” Hắn ra lệnh.
Lời nói của người đàn ông này như có ma lực, khiến Mộng Linh răm rắp nghe theo. Đèn điện tắt, cả căn phòng chỉ còn chút ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ chiếc đèn ngủ làm bằng pha lê tinh xảo. Cô nằm trên giường, rõ ràng là rất buồn ngủ nhưng lại chẳng thể nào chợp mắt. Không biết có phải vì lạ chỗ hay không mà cô cứ trằn trọc mãi, trở người liên tục.
Cố Tử Sâm cựa mình, quay lưng lại phía thành giường. Mộng Linh sợ mình làm ồn khiến hắn khó chịu, đành có nằm im thiêm thiếp.
Mơ màng đến một giờ sáng, cô mới đi vào giấc ngủ.
Nhưng chừng hai giờ đồng hồ sau, Mộng Linh lại tỉnh giấc. Cô mang theo cơn buồn ngủ của mình, mò mẫm đi vào nhà vệ sinh.
Lúc trở ra, trời xui đất khiến kiểu gì lại đá phải chân của Cố Tử Sâm, ngã nhào vào người hắn.
“Ui cha!”
Mắt nhắm mắt mở, Mộng Linh cũng không phân biệt tình huống trước mắt mà dùng tay nháo loạn, sờ mó khắp cơ thể của Cố Tử Sâm.
“Có buông ra được chưa?” Chất giọng trầm trầm cất lên, làm cho cô giật bắn mình.
Hai mắt mở to, bấy giờ Mộng Linh mới cảm giác được cơn đau ê ẩm từ mông kéo đến. Mẹ nó! Cô điên rồi, sao lại ngã vào trúng người Cố Tử Sâm chứ?
Cô đưa tay vỗ mặt, lắp bắp nói:
“Xin… xin lỗi chủ tịch. À không… xin lỗi anh, Tử Sâm...”
Hắn hơi khó chịu, đẩy nhẹ người cô dịch sang một bên, rồi nói:
“Không sao. Cô lên giường ngủ tiếp đi.”
“Vâng.” Mộng Linh đáp khẽ, sau đó chúc hắn ngủ ngon rồi trèo tọt lên giường, kéo chăn đắp kín mít.
Cố Tử Sâm bị phá hỏng giấc ngủ, hơn nữa nằm dưới sàn không mấy dễ chịu gì, hắn liền ngồi dậy, ra ngoài ban công châm điều thuốc lá, rít một hơi dài.
Gió lạnh lùa vào phòng, Mộng Linh trở mình một lúc vẫn không sao ngủ lại được. Cô hé mắt ra khỏi chăn, nhìn bóng lưng người đàn ông đang ngồi ở đằng kia, vững chãi như tượng tạc.
Cố Tử Sâm phả nhẹ làn khói thuốc vào không khí, đầu hơi ngẩng lên cao, ngắm nhìn ánh trăng bàng bạc trong đêm khuya yên tĩnh. Thuốc lá cũng giống rượu vậy, đều làm con người ta say. Rít một hơi thuốc để thấy cảm giác lâng lâng lan tỏa khắp cơ thể, phút chốc mà quên đi nỗi muộn phiền.
Mộng Linh rời khỏi giường, từ từ bước đến gần Cố Tử Sâm. Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn hút thuốc, nhưng cũng không cảm thấy lạ, bởi lẽ một người đàn ông ba mươi tư tuổi đã từng ly hôn vợ thì hắn phải chất chứa bao nhiêu tâm sự trong lòng. Cô không dám nhận mình hiểu rõ con người hắn, nhưng bản thân vẫn có thể cảm nhận được sự trăn trở của người đàn ông này.
“Ra đây làm gì?” Hắn hỏi.
Mộng Linh quay lưng tựa vào lan can, đôi mắt len lén nhìn gương mặt góc cạnh của người đàn ông kia. Trong không gian yên tĩnh của buổi đêm khuya, cô có thể nghe rõ tiếng gió va chạm vào lá cây xào xạc, cùng với tiếng thở của Cố Tử Sâm, rất nhẹ.
Cô mấp máy môi, trả lời hắn:
“Tôi… tôi không ngủ được.”
Cố Tử Sâm khẽ thở dài, ánh nhìn xa xăm về phía trước, đáy mắt ẩn hiện nét trầm tư khó đoán. Lúc hút thuốc hắn vẫn hay ngồi một mình, không muốn bị người khác làm quấy rầy. Im lặng một lúc, hắn mới quay sang Mộng Linh, rồi nói:
“Vào trong đi, bên ngoài trời lạnh lắm.”
Cô buồn chán vân vê mấy đầu ngón tay, gió lùa vào trong tầng áo mỏng, mơn trớn trên da thịt mềm, đúng là rất lạnh. Hiếm khi cô thấy Cố Tử Sâm quan tâm đến người khác như vậy, hoặc cũng có thể hắn thấy cô phiền. Nhưng đã lỡ rồi, nên Mộng Linh quyết lên tiếng nhắc nhở:
“Trời còn chưa sáng hẳn, anh cũng nên ngủ thêm đi. Hơn nữa… nếu được thì đừng hút thuốc nhiều quá, sẽ hại sức khỏe lắm.”
Cô xoay người trở về giường, điếu thuốc lá trên tay Cố Tử Sâm bỗng khựng lại. Làn khói cuối cùng được phả vào không khí, hắn đem điếu thuốc còn đang cháy dở, dứt khoát vùi xuống gạt tàn hình rồng bên cạnh, sau đó đứng dậy đi vào trong phòng.
Gần về sáng, trời bắt đầu mưa rả rích. Hai con người mang hai tính cách đối lập, người ngủ, kẻ thức nghĩ ngợi miên man…