Minh Châu đăng ký tham gia vào khóa học bơi do nhà trường tổ chức. Ngày chủ nhật, bé con đã năn nỉ Cố Tử Sâm và Mộng Linh đến hồ bơi công cộng để luyện tập cùng mình.
Con gái đã lên tiếng thì Cố Tử Sâm cũng không nỡ từ chối. Buổi sáng hắn còn phải giải quyết công việc, cho nên đợi chiều mát sẽ đưa Minh Châu và Mộng Linh ra ngoài hồ bơi ở giữa trung tâm thành phố, để con bé được thỏa sức chơi đùa.
Trước đó Minh Châu đã hỏi qua ý kiến của Mộng Linh và được cô đồng ý. Dù rằng cô vẫn còn thấy hơi khó chịu trong người, đến cả thuốc lấy ở bệnh viện còn chưa uống hết, nhưng vì sợ Minh Châu mất hứng, nên mới liều lĩnh đi bơi cùng con bé.
Mộng Linh thức dậy chuẩn bị bữa sáng với bánh mì kẹp pate và sữa ấm. Cố Tử Sâm ngồi trong phòng đọc sách làm việc, vì thế cô đã bưng thức ăn vào tận phòng cho hắn.
“Tử Sâm, anh ăn sáng đi. Bỏ bữa sáng không tốt cho sức khỏe đâu!”
Rõ là người đặt ra nhiều cấm kỵ trong chuyện ăn uống, nhưng người đàn ông này lại rất hay bỏ bữa. Cố Tử Sâm là kiểu người cuồng công việc một cách bất chấp, chỉ cần ở trong trạng thái xử lý công việc, hắn sẽ chẳng màng đến thứ gì khác nữa.
“Cứ để đó đi, một lát nữa tôi sẽ ăn.” Hắn trả lời nhàn nhạt, hai mắt vẫn dán lên màn hình máy vi tính.
Mộng Linh gật nhẹ đầu rồi đi ra ngoài. Thật ra sống chung dưới một mái nhà nên cô chỉ muốn quan tâm Cố Tử Sâm một chút, nhưng nhìn thái độ dửng dưng của hắn giống như cô đang làm phiền hắn vậy.
Không có việc gì làm, cô cùng Minh Châu ngồi xem phim hoạt hình rồi cùng nhau vẽ tranh. So với tên đàn ông mặt lạnh kia thì con gái của hắn đáng yêu hơn nhiều!
Cứ ngỡ buổi sáng chủ nhật sẽ cứ thế trôi qua, ngờ đâu gần trưa Phương Lan lại tìm đến. Bà không báo trước khiến ai nấy đều bất ngờ.
“Thím Vương, thím giúp tôi xách cái này vào bếp đi.”
Phương Lan mang rất nhiều đồ ăn ngon đến, đều là một tay bà nấu cả. Chưa hết, bà còn mua cả thuốc bổ đến cho Mộng Linh, nhiều đến nỗi cô nhìn còn thấy choáng ngợp.
“Mộng Linh, con phải thường xuyên bồi bổ cơ thể, thể trạng tốt thì mới dễ mang thai được. Mẹ mong có thêm cháu nội lắm rồi, hai đứa đừng phụ công mong đợi của mẹ nhé!” Bà nắm lấy tay cô gái nhỏ, nói ra những lời từ tận đáy lòng.
Mộng Linh cảm thấy rất áy náy nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình thường. Cô gật đầu cho bà vui, tâm tư lại trở nên rối bời.
Cô với Cố Tử Sâm không thể có con được! Sau khi kết thúc hợp đồng một năm, cô và hắn sẽ ly hôn, đến lúc đó hai người sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
“Xem như con hứa với mẹ rồi nhé? Mẹ sẽ chờ tin tốt từ hai đứa.” Phương Lan mỉm cười mãn nguyện.
Từ lúc bà nội đến, Minh Châu chỉ dám ngồi yên một cách bẽn lẽn. Mộng Linh bèn kéo bé con ngồi vào lòng mình, sau đó lấy tranh mà cô bé vẽ cho bà xem.
“Mẹ xem này, Tiểu Châu vẽ rất nhiều tranh về mẹ.”
Đây là lần đầu tiên Phương Lan nhìn thấy tranh Minh Châu vẽ. Bà khá ngạc nhiên, hai mắt nheo lại, cẩn thận ngắm nghía nét vẽ trên trang giấy. Bình thường bà vẫn hơi xa cách với Minh Châu, mà bé con cũng có vẻ sợ bà, thật không ngờ cô bé lại vẽ nhiều tranh liên quan đến bà như vậy.
“Tiểu Châu, cháu vẽ ta sao?”
“Vâng ạ.” Minh Châu khẽ đáp.
Phương Lan cười cười, xoa đầu con bé:
“Tiểu Châu của bà giỏi quá!”
Cố Tử Sâm đứng ở đằng xa, lần đầu được chứng kiến cảnh hai bà cháu vui vẻ như vậy không khỏi thấy ấm lòng. Hắn thật sự chưa từng nghĩ Mộng Linh còn có năng lực kéo người khác xích lại gần nhau hơn nữa.
Trưa hôm đó, Phương Lan ở lại ăn trưa cùng với ba người. Bà chủ động gắp thức ăn cho Minh Châu, ân cần hỏi han con bé.
Trước khi về, bà còn nói mấy lời với Mộng Linh:
“Con bé từ nhỏ đã bị mẹ bỏ rơi. Ta ghét mẹ nó chứ chưa từng ghét cháu nội của mình, chỉ tại mỗi lần nhìn nó lại không khỏi nhớ đến người phụ nữ kia…”
“Haiz! Mộng Linh à, Cố Tử Sâm gặp được con thật tốt quá mà! Sau này con trai của ta, giao lại cho con đó. Thằng nhóc đó tính tình cộc cằn, nếu nó có làm điều gì khiến con buồn, cứ nói để ta phân xử cho.”
Mộng Linh vâng vâng dạ dạ, cũng không nghĩ Phương Lan lại trải lòng kể cho mình nghe nhiều chuyện như vậy. Bà về được một lúc, cô cũng quay trở về phòng nghỉ ngơi, đến chiều thì đến hồ bơi cùng Minh Châu và Cố Tử Sâm.
Vì là hồ bơi công cộng nên rất đông! Cố Tử Sâm không thích ồn ào, bon chen nên chỉ đứng trên bờ xem Mộng Linh và Minh Châu nghịch nước. Bé con được một buổi chiều thỏa sức nô đùa, vui không gì bằng!
Tối, cả ba người đến nhà hàng dùng bữa. Đến lúc này Mộng Linh đã đuối lắm rồi, nhưng vẫn cố gắng tươi cười để không phá hỏng không khí của ngày chủ nhật.
Trở về nhà đã hơn tám giờ, Mộng Linh đưa Minh Châu đi thay quần áo, làm xong vệ sinh cá nhân rồi trèo thẳng lên giường đi ngủ.
Trong bóng tối mờ nhạt, bóng dáng nhỏ nhắn bỗng cựa mình, hai chân mày nhíu chặt vào nhau đầy mỏi mệt.
“Ưm… khó chịu, khó chịu quá!”
“Mẹ ơi, mẹ sao thế này?” Minh Châu lay mạnh bả vai Mộng Linh đang nằm trên giường, đôi tay nhỏ cố gắng lau đi những giọt mồ hôi trên trán ướt đẫm.~