Buổi trưa Cầm Liên chuẩn bị rất nhiều đồ ăn để tiếp đãi cha con Cố Tử Sâm. Ban đầu còn sợ không hợp khẩu vị của hai người họ, thật không ngờ hắn và Minh Châu lại ăn uống ngon lành.
Mộng Linh ngồi gọt trái cây tráng miệng, Cố Tử Sâm ở bên cạnh giúp cô bày biện lên dĩa sứ.
Ánh mắt cô đượm buồn, có lẽ vì hôm nay là ngày giỗ của cha. Cố Tử Sâm thấy vậy, lo lắng hỏi han:
“Em có tâm sự gì sao?”
Mộng Linh ngước mặt lên nhìn hắn, con dao trong tay khựng lại. Hơi thở thoát ra nhè nhẹ, giọng nói có chút ngập ngừng.
“Em… em nhớ ba.”
Cha của Mộng Linh mất sớm, năm đó cô chỉ mới lên mười, đâu thể tránh khỏi vết thương tâm lý trong lòng? Mộng Linh nhớ lại khoảng thời gian đầu phải tập làm quen với việc không còn cha bên cạnh, lặng người chua xót.
Mọi thứ đều đè nặng lên đôi vai của Cầm Liên. Khi ấy đối với bà, tiền học phí của Mộng Linh và tiền sữa cho Gia Huy đã là cả một vấn đề nan giải.
Cho nên từ bé Mộng Linh đã rất hiểu chuyện, bởi vì cô không muốn mẹ phải bận lòng.
“Nếu thấy khó chịu thì cứ nói ra với anh, biết đâu tâm trạng sẽ dần tốt hơn.” Cố Tử Sâm mở lời đề nghị.
Mộng Linh nghe thấy lời của hắn, khóe mắt trở nên ươn ướt. Cố Tử Sâm cũng mất cha, có lẽ hắn sẽ hiểu được cảm giác của cô lúc này.
“Cha em mất năm em mười tuổi. Ông ấy… bị tai nạn lao động mà qua đời.”
Mộng Linh nghẹn ngào nhìn đi chỗ khác, ánh mắt càng thêm u sầu. Cha cô là một người vô cùng cẩn thận, khi làm việc ở công trường luôn đặt vấn đề an toàn lao động lên hàng đầu. Vậy mà…
Lúc mẹ của cô nhận được tin ông ấy ngã từ tầng mười hai của công trình, đang nằm trong phòng cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, bà sốc đến mức ngất xỉu ngay lập tức.
Lý do dẫn đến tai nạn lao động là bởi vì cha của Mộng Linh không trang bị đủ đồ bảo hộ lao động. Cầm Liên nghe người quản lý công ty nói lại, trăm ngàn lần bà cũng không tin chồng của mình lại bất cẩn như vậy.
Sau khi ông ấy mất, phía công ty đã hỗ trợ một khoản tiền cho gia đình Mộng Linh. Chỉ là chút tiền kia làm sao thấm tháp cái nỗi đau mất chồng, mất cha mà mẹ và cô phải chịu đựng?
Mộng Linh yếu lòng rơi nước mắt. Cố Tử Sâm nhìn cô, nét bối rối thoáng qua gương mặt. Bất chợt hắn ôm lấy cô vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ vào sống lưng đang run lên dữ dội.
“Đừng khóc, em đừng khóc…”
Cố Tử Sâm vụng về an ủi, chỉ mong Mộng Linh ngừng khóc. Hắn nhớ lại khoảng thời gian cha của mình nằm bệnh viện để chiến đấu với bệnh tật, giây phút ông sắp rời xa thế giới này đã nắm lấy tay Cố Tử Sâm dặn dò hắn phải thay ông gánh vác, chăm sóc tốt cho những thành viên trong gia đình.
Lúc đó, Cố Tử Sâm xem như đã trưởng thành, nhưng vẫn không thể tránh rơi ra những giọt nước mắt khi nhìn thấy cổ quan tài của cha hắn hạ huyệt. Vậy mà Mộng Linh đã mất cha từ năm mười tuổi, Cố Tử Sâm không dám tưởng tượng cô đã phải sống khó khăn đến nhường nào.
“Tử Sâm… em… em không khóc…”
Mộng Linh cắn nhẹ môi dưới, đưa tay điên cuồng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt. Cố Tử Sâm nắm lấy tay Mộng Linh, kéo đầu cô dựa vào bả vai mình.
Hắn ôm cô thật chặt, mặc cho cô vùi mặt vào áo sơ mi của mình mà khóc. Cố Tử Sâm nghĩ đây là cách tốt nhất đối với Mộng Linh lúc này. Khóc xong một trận, có lẽ tâm trạng cô sẽ khá lên phần nào.
Cầm Liên thấy hai người họ gọt trái cây mãi chưa lên, liền xuống bếp gọi. Bà đứng sau bức tường ngay lối vào, tình cờ nghe hết những lời mà Mộng Linh nói với Cố Tử Sâm.
Nước mắt bà lặng lẽ giàn ra hai gò má, trái tim nhói lên một nhịp. Cầm Liên xoay người đi lên nhà, bước chân cứ thế đến thẳng trước bàn thờ của chồng.
Nhìn bức di ảnh đặt trên bàn thờ, Cầm Liên nhớ lại những chuyện cũ. Khoảng thời gian khó khăn mà ba mẹ con bà phải đối mặt, đến chết vẫn không thể nào quên được.
“Ông à, ông phù hộ cho Mộng Linh… phù hộ cho con bé gặp được người đàn ông tốt…”
…
Năm giờ chiều, sau khi Cố Tử Sâm và Mộng Linh giúp Cầm Liên dọn dẹp nhà rồi chào tạm biệt bà để về. Mộng Linh vốn định ngủ lại qua đêm, nhưng bà lại bảo cô theo hai cha con Cố Tử Sâm quay về biệt thự.
Căn nhà thuê chật chội, nếu để một mình Mộng Linh ở lại thì nhìn thấy Minh Châu không đành lòng, còn giữ cả hai cha con Cố Tử Sâm lại không đủ phòng để cho ba người được nghỉ ngơi thoải mái.
Tâm trạng của Mộng Linh đã đỡ hơn, nhưng vẫn man mác buồn. Cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa kính, cho Cố Tử Sâm đột ngột dừng xe lại, Mộng Linh mới giật mình quay sang nhìn hắn.
“Đợi anh một chút.”
Mộng Linh không hiểu gì, Minh Châu ngồi bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn cha của mình xuống xe. Chỉ thấy Cố Tử Sâm đi vào đến gần cổng công viên ở gần đó, một lúc sau liền quay lại.
Hắn cầm theo hai chiếc kẹo bông gòn, đưa cho Mộng Linh và Minh Châu mỗi người một cái. Cô thất thần nhìn cục bông trong tay mình, rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt.
Minh Châu vỗ tay hoan hô, còn Mộng Linh cứ trơ ra như bức tượng, không hiểu buồn vui gì.
“Em không thích sao?”
“A… không phải…”
Mộng Linh nhìn cây kẹo, nuốt nước bọt ừng ực, lại nói tiếp:
“Em thích.”
Cô mỉm cười, cho ngay cục bông gòn vào trong miệng cắn một miếng thật lớn như thể sợ bị Cố Tử Sâm giành lại mất. Mộng Linh còn liếm chút đường dính trên môi, cảm nhận vị ngọt tan nơi đầu lưỡi, tự nhủ với bản thân đây là hiện thực.
Không thể tin được, Cố Tử Sâm lại mua cho Mộng Linh và Minh Châu hai cây kẹo bông gòn này.
Lẽ nào hắn chỉ vì muốn cô vui vẻ thôi sao?