Sáng hôm sau Mộng Linh dậy rất sớm, tranh thủ nấu cháo mang vào bệnh viện thăm mẹ. Ngày mai Gia Huy quay lại trường học, cô thật không biết phải xoay sở thế nào.
“Em sẽ xin nghỉ phép thêm một ngày nữa, chị đừng lo lắng.”
“Nghỉ cái gì? Sắp thi tốt nghiệp rồi, chị cấm em nghỉ học đấy.”
Mộng Linh quyết định thuê người chăm sóc theo ngày, tuy rằng hơi tốn kém nhưng có lẽ vẫn là biện pháp tốt nhất ở thời điểm hiện tại. Chuyện trò với mẹ được một lúc, cô phải ra bến xe buýt để quay về công ty làm việc.
Mộng Linh đem bản báo cáo mới đặt lên bàn làm việc của chủ tịch, rồi đi pha cho Cố Tử Sâm một tách cà phê nóng. Bởi vì là ngày cuối tuần nên sẽ được tan làm sớm, nên cô định chiều nay sẽ ghé sang ngân hàng, làm thủ tục vay tiền.
Cố Tử Sâm xem qua bản báo cáo, tạm thời hài lòng. Mộng Linh đi làm việc của mình, đang yên đang lành lại nhớ đến Thiệu Quang Phong khiến cô không thể nào tập trung được.
Đến giờ nghỉ trưa, Mộng Linh xuống canteen ăn cơm cùng đồng nghiệp. Trưởng phòng Lý hỏi han tình trạng sức khỏe của mẹ cô, Mộng Linh cười buồn bã, nói không khả quan lắm.
“Bác sĩ khuyên nên làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, mà trong thời gian ngắn, em thật không biết phải gom góp ở đâu số tiền lớn như vậy nữa.”
Trưởng phòng Lý cũng cho cô mượn tiền, tuy rằng hơi ít nhưng vẫn là tấm lòng của chị ấy. Mộng Linh vô cùng cảm kích, ở thời điểm hiện tại, chỉ cần có người chịu giúp đỡ cô đã là quý giá lắm rồi.
“Chị Lý này, chủ tịch của chúng ta đã có vợ chưa?” Cô đột nhiên thay đổi chủ đề.
Gương mặt của trưởng phòng Lý thoáng biến sắc, đưa ngón trỏ lên miệng làm ký hiệu giữ im lặng. Chị ấy thở dài, rồi nói:
“Có rồi, nhưng cũng ly hôn rồi. Kiều Mộng Linh, từ nay về sau ở trong công ty đừng nhắc đến vợ cũ của chủ tịch. Nếu mà truyền đến tai cậu ta, em sớm muộn cũng bị đuổi việc thôi.”
Dường như điều này đã trở thành luật bất thành văn ở Cố thị. Trưởng phòng Lý tiết lộ với cô những nhân viên làm việc lâu năm trong công ty, ai cũng biết người đàn ông tên Cố Tử Sâm đã từng kết hôn và có một cô con gái. Từng có rất nhiều lời đồn đoán về lý do hai người tan vỡ, nhưng nguyên nhân thật sự đằng sau thì không ai rõ.
Cố Tử Sâm rất ghét nhân viên trong công ty bàn tán đến đời sống riêng tư của mình. Lúc trước đã có vài người tò mò về vấn đề này, đã bị hắn đuổi thẳng cổ khỏi Cố thị. Mộng Linh nghe vậy khẽ rùng mình, công việc này khó khăn lắm cô mới có được, tất nhiên sẽ không muốn đánh mất.
Ăn cơm trưa xong, cô còn mười lăm phút để nghỉ ngơi. Đang định bụng quay về phòng làm việc để ngả lưng một lát, Mộng Linh liền nhận được một cuộc điện thoại.
Nhìn số máy trên màn hình, Mộng Linh hơi mất bình tĩnh. Thiệu Quang Phong lại chủ động gọi cho cô, lẽ nào anh ta định nói lời chia tay chính thức sao?
Cô đứng trên cầu thang lối đi bộ tầng hai để nghe điện thoại.
“Quang Phong?”
“Ừ, anh đây. Mộng Linh à, chúng ta chia tay đi.”
Cô cười khẩy, Thiệu Quang Phong cũng thật dứt khoát. Anh ta không chút vòng vo, vừa mới thấy Mộng Linh nghe điện thoại đã đi thẳng vào vấn đề.
Cô vờ như không biết gì cả, hỏi lại Thiệu Quang Phong:
“Vì sao lại chia tay? Mối quan hệ của chúng ta… không phải đang rất tốt đẹp sao?”
Đầu dây bên kia bỗng im bặt, có lẽ là đang tìm một cái cớ hợp lý để biện minh cho chính mình. Mộng Linh kiên nhẫn chờ đợi, muốn thử xem người đàn ông tệ bạc kia sẽ nói điều gì.
“Đơn giản vì anh thấy chúng ta không hợp nhau nữa. Nếu đã hết yêu rồi, em cũng đừng níu kéo.”
Hai mắt Mộng Linh cay xè, không nghĩ ra anh ta có thể thốt ra lời lẽ này. Không hợp sao? Tình yêu suốt sáu năm trời, nói một tiếng không hợp liền có thể cắt đứt?
“Chứ không phải anh ở bên Pháp quen người con gái khác nên ruồng bỏ tôi sao? Thiệu Quang Phong, anh cũng thật bỉ ổi!” Mộng Linh không kiềm được mà mắng chửi anh ta.
Thiệu Quang Phong định chia tay trong êm đẹp, nhưng thấy cô biết rồi thì không cần giấu giếm nữa. Hắn chậc lưỡi, bình thản đáp lại bằng giọng điệu châm biếm:
“Phải, anh có người phụ nữ khác rồi. Kiều Mộng Linh, em cảm thấy chúng ta xứng đôi sao? Anh không muốn cả đời phải sống trong cảnh nghèo hèn nữa, vì thế chúng ta đường ai nấy đi nhé!”
Không đợi Mộng Linh trả lời, Thiệu Quang Phong đã tắt ngang máy. Cô vội vàng nhấn số gọi lại cho anh ta, nhưng sau một hồi chuông ngắn vang lên, cuộc gọi đã chuyển sang chế độ thư thoại. Mộng Linh hiểu rõ người đàn ông kia đã chặn số điện thoại của mình.
Cô ngồi thụp xuống đất, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo đằng sau. Mộng Linh cố mở to mắt, ngăn bản thân không khóc nhưng chẳng hiểu vì sao nước mắt cứ tuôn ra không ngừng. Rõ ràng đã từng nói sẽ cùng nhau cố gắng, vậy mà bây giờ Thiệu Quang Phong lại chê cô nghèo hèn.
Một người đàn ông bội bạc như thế, Mộng Linh không tiếc, cái cô tiếc là tuổi thanh xuân của mình. Suốt sáu năm trời phấn đấu nhiều như vậy, để trở thành người con gái hoàn hảo trong mắt Thiệu Quang Phong. Nhưng mà đến cuối cùng, thứ cô nhận được là gì?
Mộng Linh ngồi ở đó một lúc lâu, cũng không phát hiện có người đang âm thầm quan sát mình. Cố Tử Sâm đứng ở gần đó đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của cô cùng người đàn ông kia.
Mộng Linh nhìn đồng hồ trên tay, vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt để quay lại làm việc. Tâm trạng của cô còn tồi tệ hơn buổi sáng, trong đầu cứ nghĩ ngợi đủ chuyện không vui.
Tiếng chuông điện thoại nội bộ reo lên, là Cố Tử Sâm gọi cô sang phòng làm việc của hắn. Mộng Linh vội lấy chút phấn phủ dặm quanh khuôn mặt, cố che đi hai bọng mắt sưng húp vì khóc nhiều.
“Chủ tịch, anh cho gọi tôi?”
“Ừ, ngồi xuống ghế đi.”
Cố Tử Sâm gấp tập tài liệu, đặt ngay ngắn trên bàn rồi sang bên bàn tiếp khách. Hắn ngồi xuống phía đối diện Mộng Linh.
“Anh có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi sao?” Cô mở lời.
“Không hẳn.” Hắn phủ nhận.
Cô gật gật, thấy Cố Tử Sâm không nói thêm gì liền hỏi tiếp:
“Vậy anh có công việc gì cần giao cho tôi sao?”
Lần này hắn vẫn lắc đầu, Mộng Linh cười trừ không hiểu người đàn ông này đang muốn cái gì. Hai người rơi vào tình huống im lặng, được một lúc Cố Tử Sâm mới cất lời:
“Kiều Mộng Linh, cô có người yêu chưa?”