Còn hai hôm nữa là đến ngày tham dự họp lớp, Mộng Linh đã hẹn Vân Yên chiều nay đến trung tâm thương mại mua quần áo, nhưng lúc ăn trưa ở công ty cô lại cảm thấy đau bụng dữ dội, còn có dấu hiệu nôn mửa.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Mộng Linh gặp tình trạng này. Dạo gần đây thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy khó tiêu, có lúc mệt mỏi, chân tay thiếu linh hoạt. Mộng Linh nhìn dáng vẻ u dột của mình trong gương, miệng thở dài thườn thượt.
Có lẽ chiều nay cô nên ghé bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút.
Nghĩ vậy, Mộng Linh đành gọi cho Vân Yên, hẹn cô ấy ngày khác đi mua sắm. Sau khi Vân Yên nghe được tình trạng của cô, liền ồ lên một tiếng:
“Mộng Linh, lẽ nào cậu có thai sao?”
Có thai?
Không thể nào…
Cô đỏ mặt, đáp:
“Đừng nói bậy. Tớ đảm bảo với cậu là không phải!”
Mộng Linh và Đàm Vân Yên là bạn thân, đương nhiên chuyện của cô đa phần đều kể cho cô ấy được biết. Cả chuyện tình cảm giữa cô và Cố Tử Sâm cũng không ngoại lệ, cho nên Vân Yên nghĩ như vậy cũng là chuyện thường tình.
Lần trước Mộng Linh và Cố Tử Sâm xảy ra quan hệ, tính đến nay đã mười ngày. Tuy rằng khả năng dính bầu không cao, nhưng khi nghe Vân Yên hỏi như vậy, Mộng Linh vẫn thấy hơi kích động.
Cô đến bệnh viện Trí Đức gặp một vị bác sĩ dày dặn kinh nghiệm do Vân Yên giới thiệu, tiến hành siêu âm và làm các xét nghiệm cần thiết, hiện tại đang ngồi bên ngoài chờ kết quả.
Y tá gọi Mộng Linh vào phòng khám bệnh, cô ngồi xuống, đối diện với vị nữ bác sĩ trước mặt.
Hiển nhiên là Mộng Linh không mang thai.
Nhưng câu hỏi của vị bác sĩ lại khiến cô giật mình.
“Cháu đang sử dụng thuốc tránh thai sao?”
Mộng Linh lắc đầu, nói với bà ấy bản thân đang dùng thuốc bổ mà mẹ chồng đưa cho. Sau cùng, vị bác sĩ nhìn vào phiếu kết quả xét nghiệm vẫn không thể hiểu được.
Hoocmon trong người cô thay đổi đột ngột, khả năng cao là tác dụng phụ của thuốc tránh thai. Mộng Linh bảo cô dùng thuốc bổ, hoặc có thể là dùng sai cách nên phản tác dụng, hoặc cũng có thể là triệu chứng tương tác thuốc.
“Tạm thời cháu nên ngừng sử dụng các loại thuốc đó đi. Ngày mai đến tái khám, mang chúng đến đây gặp tôi, được chứ?”
“Vâng ạ.”
Ra khỏi phòng khám bệnh, tâm trạng của Mộng Linh càng thêm tồi tệ. Cô nhìn mấy tờ kết quả siêu âm, xét nghiệm không hiểu gì lắm, nhưng lồng ngực lại như bị thứ gì đó đè nén, tức nghẹn.
“Mộng Linh…”
Từ đằng xa, Vân Yên chạy đến chỗ của Mộng Linh. Thấy cô vừa từ phòng khám bệnh đi ra, Vân Yên hỏi:
“Kết quả thế nào rồi? Bác sĩ Lâm đã nói gì?”
Gương mặt của Mộng Linh hơi cứng lại, nhớ lại những lời bác sĩ đã nói liền giấu nhẹm mấy tờ giấy ra sau lưng rồi qua loa trả lời Vân Yên.
“Chỉ là rối loạn tiêu hóa do không ăn uống điều độ thôi. Cậu đừng lo lắng!”
“Như vậy còn bảo tớ không lo lắng? Cậu thật là…” Vân Yên đưa tay đỡ trán, lắc đầu trước cô bạn thân của mình. Con người lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, còn sức khỏe của mình thì chẳng hề để tâm đến.
“Này, có phải là Cố Tử Sâm đối xử tệ với cậu không?”
“Làm gì có chứ! Cậu nghĩ đi đâu thế hả?”
Mộng Linh thở dài một hơi, kéo Vân Yên đi dọc theo hành lang bệnh viện.
“Không có thì tốt. Cậu đó, phải biết lo lắng cho sức khỏe của mình, ăn uống, nghỉ ngơi điều độ có biết không?”
Vân Yên dặn dò Mộng Linh suốt một buổi trời, sau đó mới nói lý do mình ghé sang bệnh viện. Hóa ra cô ấy đem thức ăn do mình tự tay nấu cho Khương Vĩnh Thành, xem ra mối quan hệ của hai người tiến triển không kém gì so với Mộng Linh và Cố Tử Sâm.
Đón taxi trở về nhà, Mộng Linh kiểm tra số thuốc bổ mà Phương Lan đem đến, hoàn toàn không thấy có gì bất thường. Trước khi bà đưa cho cô cũng đã tìm hiểu rất kỹ thành phần, công dụng, Mộng Linh cũng uống thuốc điều độ theo sự hướng dẫn, không biết là vì nguyên nhân gì.
Ba từ “thuốc tránh thai” vẫn còn ám ảnh trong đầu Mộng Linh. Cô ngồi lặng người trên ghế sofa, ánh mắt thất thần, đăm chiêu suy nghĩ.
Mãi đến khi thím Vương đón Minh Châu từ trường tiểu học trở về, con bé chạy ùa vào lòng cô, Mộng Linh mới có phản ứng trở lại.
“Tiểu Châu của mẹ về rồi sao? Mẹ cất cặp cho con rồi chúng ta đi tắm nhé.”
Trước khi Cố Tử Sâm tan làm, Mộng Linh đã xuống bếp chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Cô tạm gạt chuyện đi khám bệnh sang một bên, chuyên tâm vào việc nấu nướng.
“Tử Sâm, anh về rồi.” Cô giúp hắn cởi áo khoác ngoài, treo lên giá treo đồ.
Cố Tử Sâm ôm lấy Mộng Linh, cọ nhẹ chóp mũi vào sau gáy cô. Đầu giờ chiều hắn có cuộc họp, cho nên không biết cô đến bệnh viện, sau khi trở về mới nghe Trình Bân báo lại.
“Mộng Linh, em không khỏe trong người sao? Hôm nay đến bệnh viện bác sĩ nói thế nào?”
“Làm sao anh biết?” Cô xoay người hỏi hắn.
“Trợ lý Trình nói với anh.”
Cố Tử Sâm luôn bảo Trình Bân để ý đến Mộng Linh, giúp đỡ cho cô những lúc cô cần, vì vậy hầu như mọi nhất cử nhất động của cô, hắn đều biết rõ.
“Em không sao. Có lẽ là dạo gần đây công việc hơi căng thẳng, cho nên mới thấy mệt trong người.”
“Có thật là không sao không? Hay là ngày mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra lại?”
“Em không sao thật mà!”
Mộng Linh kiễng chân lên hôn vào má của Cố Tử Sâm, sau đó lại bị hắn ấn vào tường chiếm lấy đôi môi mềm. Hai người dây dưa một lúc, hắn mới chịu thả cô ra để đi tắm.
Dùng xong bữa tối, mọi người cùng nhau ngồi trên phòng khách xem phim truyền hình. Một lát sau Mộng Linh đưa Minh Châu về phòng, ngồi bên cạnh nhìn con bé học bài.
Mỗi buổi tối Cố Tử Sâm đều pha sữa cho Mộng Linh, hôm nay cũng không ngoại lệ. Trong lúc cô ở trong phòng Minh Châu, hắn đã ở dưới bếp đun nước chờ nguội.
Cố Tử Sâm lấy ra một viên thuốc bằng hạt đậu, cặm cụi dùng chày nghiền nhỏ. Khi hắn vừa trút thứ bột trắng vào trong ly sữa thì nghe thấy giọng nói của Mộng Linh phía sau lưng mình.
“Tử Sâm, anh đang làm gì thế?”