“Đó là thứ gì vậy?”
Mộng Linh bình tĩnh chỉ vào chiếc bát nhỏ trên tay Cố Tử Sâm, bên trong vẫn còn một ít bột màu trắng còn sót lại.
“Tại sao anh lại cho nó vào trong ly sữa?”
Mộng Linh rành rọt hỏi từng câu, thoáng cái khiến Cố Tử Sâm rơi vào lúng túng. Bàn tay hắn khẽ run lên, không tự nhiên mà đặt chiếc bát sứ xuống kệ bếp.
“Anh…”
Hắn nở nụ cười, gương mặt trở về dáng vẻ trầm tĩnh vốn có. Nụ cười tỏa ra nắng ấm nhưng lại khiến Mộng Linh rét run người.
Trong lòng cô, dự là sớm đã chuẩn bị cho mình một câu trả lời rồi!
“Là vitamin thôi. Bởi vì sức khỏe của em dạo gần đây không tốt, cho nên anh mới…”
“Không ai nghiền nhỏ vitamin bỏ vào trong sữa cả.” Mộng Linh nặng nề nói.
Đầu óc cô trở nên choáng váng, hai hốc mắt đã đỏ au lên chực chầu khóc. Vitamin sao? Nghe cứ như Cố Tử Sâm quan tâm đến sức khỏe cô lắm vậy. Nhưng thực chất nó là thứ gì, cô nghĩ hắn tự hiểu rõ hơn ai hết.
“Nếu anh quan tâm em, có thể đưa nó trực tiếp cho em mà?”
Giọng nói của Mộng Linh càng lúc càng trở nên nghẹn ngào, cô cố gắng hít thở đều đều để ngăn bản thân không kích động. Đứng phía đối diện, Cố Tử Sâm cụp mắt, không biết phải giải thích gì vào lúc này.
“Là thuốc tránh thai có phải không?”
Không khí xung quanh như thể bị đông cứng, Cố Tử Sâm im lặng nhìn Mộng Linh, bàn tay siết lại thành nắm đấm, hơi thở thoát ra một cách nặng nề.
“Ừm, thứ đó… là thuốc tránh thai.”
Một câu nói không thể nào bình thản hơn, giống như Cố Tử Sâm chẳng hề làm gì sai vậy. Mộng Linh nghe rõ mồn một từng chữ, nước mắt bắt đầu ứa ra, chảy xuống hai gò má.
Chát!
“Đồ khốn, Cố Tử Sâm, anh đúng là đồ khốn…”
Mộng Linh tức giận run người, nhất thời không thể kiểm soát được hành động của mình. Cô dùng hết sức lực mà cho Cố Tử Sâm một cái tát, sau đó đưa tay che miệng bật khóc tức tưởi.
Gương mặt tuấn tú dưới ánh sáng đèn phòng trở nên tối sầm, một bên má in đậm năm dấu tay đỏ chót. Cố Tử Sâm đưa tay vuốt dọc gò má, cảm nhận cơn đau lan truyền lên đến tận đỉnh đầu. Hắn bước về phía Mộng Linh, nhưng cô lại lùi ra phía sau né tránh.
“Đừng động vào người tôi…”
“Mộng Linh, nghe anh nói có được không?”
“Nói cái gì? Rốt cuộc anh muốn nói cái gì hả?”
Vừa chất vấn hắn, Mộng Linh vừa cầm ly sữa đổ nó xuống bồn rửa mặt. Cô nấc liên tục một hơi dài, mặt nóng bừng, cảm giác như không thở nổi nữa. Cô không hiểu, thật sự không hiểu vì sao Cố Tử Sâm lại đối xử với mình như vậy?
“Tôi điên thật rồi, điên mới tin một kẻ như anh lại thật lòng với mình…”
Thím Vương nghe thấy tiếng động phát ra từ trong bếp, liền xuống xem thế nào. Nhìn thấy Mộng Linh đang khóc, bà lo lắng vội chạy lại hỏi:
“Mộng Linh, sao cháu lại khóc?”
“Tử Sâm, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Bà hoang mang không hiểu chuyện gì. Mộng Linh thấy vậy vội đưa tay lau nước mắt, sợ rằng một lát nữa Minh Châu sẽ xuống nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô xoay người bỏ đi, bước chân nhanh và dứt khoát, mặc cho Cố Tử Sâm có gọi cũng không quay đầu nhìn lại.
“Mộng Linh, Mộng Linh…”
“Cố Tử Sâm, anh để cho tôi được yên đi! Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại.”
Lên đến phòng ngủ, Mộng Linh khóa trái cửa, để mặc người đàn ông kia đứng bên ngoài gõ cửa. Một lúc sau Minh Châu dụi mắt đi lên lầu để tìm Mộng Linh, Cố Tử Sâm mới bế con gái trở về phòng.
“Hôm nay mẹ mệt nên đi ngủ trước rồi. Để ba kể truyện cổ tích cho con nghe nhé!”
Một mình ở trong căn phòng tối, Mộng Linh ngồi co người trên một góc giường, úp mặt lên đầu gối mà khóc nức nở. Cô cứ tưởng đã chạm đến hạnh phúc ngọt ngào, nhưng ngoảnh mặt nhìn lại, hóa ra mọi thứ đều chỉ là dối trá, là ảo tưởng của chính bản thân mình.
Cả đêm không ngủ, Mộng Linh ngẫm lại từng chuyện để đả thông đầu óc. Thời gian sáu tiếng đồng hồ trôi qua, cô khóc ướt sũng cả một chiếc gối, cuối cùng đã có suy nghĩ thấu đáo mọi việc. Có lẽ… cô nên quay lại đúng với bổn phận của mình!
Mộng Linh bỏ bữa sáng vì không muốn Minh Châu nhìn thấy gương mặt đang sưng húp lên. Cô ở trong phòng, lấy ba lô gấp gọn vài bộ quần áo cùng với vài vật dụng cá nhân cần thiết. Tạm thời, cô muốn quay trở về nhà.
Cố Tử Sâm để thím Vương cùng tài xế riêng đưa con gái đi học, còn mình thì lên phòng xem xét tình hình của Mộng Linh.
Chỉ cần cô chịu ra gặp hắn, có đánh có mắng thế nào hắn cũng cam lòng.
Cố Tử Sâm đưa tay định gõ cửa, đúng lúc Mộng Linh bước ra, sau lưng còn đeo theo chiếc ba lô đựng quần áo. Cô ngước mặt nhìn hắn, hốc mắt đỏ hoe vô hồn, vô cảm.
“Mộng Linh, em định đi đâu vậy?”
“Trở về nhà.” Mộng Linh khàn khàn lên tiếng.
Cô thở dài, cố gắng nói thêm câu nữa:
“Chỉ là tạm thời về nhà mấy hôm thôi. Ở công ty cũng vậy, tôi muốn xin nghỉ phép ba ngày.”
“Mộng Linh, em nghe anh nói một lần có được không?” Cố Tử Sâm định nắm tay Mộng Linh, nhưng chưa được bao lâu cô đã rút tay về.
“Được, chúng ta nói chuyện! Vậy bây giờ tôi hỏi anh, vì sao lại bỏ thuốc tránh thai vào trong sữa?”