Mộng Linh nuốt khan, nhẹ giọng nói:
“Không phải đâu ạ.”
Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt cô lại buồn rười rượi. Cầm Liên đoán chắc đã có chuyện, chỉ là con gái bà đã muốn giấu, bà cũng không ép làm gì.
Đợi khi Gia Huy đi học về, ba mẹ con liền ăn cơm trưa.
Bình thường Mộng Linh sẽ hỏi han Gia Huy rất nhiều về việc học hành, nhưng hôm nay cô lại im ắng hẳn. Không chỉ mỗi mình Cầm Liên mà ngay cả cậu cũng nhận thấy sự khác thường của cô, bèn hỏi:
“Chị đang có tâm sự gì sao? Sắc mặt chị nhìn kém quá!”
“Xùy, làm gì có chứ? Lúc nãy đi ở ngoài đường say nắng nên mới như vậy.” Mộng Linh ân cần gắp thức ăn vào bát của Gia Huy.
Cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều, gật đầu rồi cắm cúi ăn tiếp. Cầm Liên cũng gắp một miếng cá cho vào bát của Mộng Linh, dặn cô phải ăn thật nhiều vào.
Tuy rằng Mộng Linh đã có da có thịt hơn trước, nhưng thần thái lại không được tốt lắm. Cô là người giỏi chịu đựng, hôm nay bỗng nhiên bỏ về nhà không báo trước, sợ rằng xích mích với Cố Tử Sâm không hề nhỏ.
Buổi chiều Gia Huy vẫn phải đến trường học, vì vậy Mộng Linh giúp mẹ rửa bát. Xong xuôi, cô trở về phòng thì nhìn thấy tin nhắn của Vân Yên gửi cho mình.
Còn có hai cuộc gọi nhỡ của cô ấy. Có lẽ vì không gọi được điện thoại cho cô nên mới nhắn tin như thế này.
Nội dung bàn về buổi họp lớp ngày mai. Mộng Linh thở dài, ở thời điểm này, cô làm gì còn tâm trạng đi tham dự họp lớp?
Cô gõ gõ vài chữ, sau đó gửi cho Đàm Vân Yên.
Ngay lập tức đã nhận được cuộc gọi của cô ấy.
“Mộng Linh, cậu sao thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có. Chỉ là ngày mai tớ bận mất rồi, nên là… để khi khác nhé.”
Đàm Vân Yên thấy lạ. Đây vốn không phải cuộc hẹn đột xuất gì, Mộng Linh báo bận, chắc chắn phải có chuyện rất quan trọng.
“Lẽ nào là vì vấn đề sức khỏe? Lần trước đi khám bị rối loạn tiêu hóa, có phải đã có chuyển biến xấu rồi không?”
“Tớ không sao thật mà. Là bận chuyện riêng thật đó, Vân Yên, thông cảm cho tớ nhé.”
Mộng Linh lấp lửng vài ba câu rồi tắt máy, càng khiến Đàm Vân Yên thêm khó hiểu. Rốt cuộc là có chuyện gì khó nói mà phải giấu cô ấy?
Nghĩ đến biểu hiện khác thường của Mộng Linh từ hôm rời khỏi phòng khám bệnh, Vân Yên liền gọi cho bác sĩ Lâm hỏi thăm sự tình.
Khi nghe những lời bà ấy nói, Đàm Vân Yên sốc đến mức câm lặng.
Chưa đầy mười lăm phút sau đã gọi lại cho Mộng Linh.
“Có chuyện gì thế? Tớ vừa mới chợp mặt một chút mà.” Cô che miệng ngáp, vừa mới tranh thủ chợp mắt nghỉ trưa thì bị Vân Yên phá hỏng giấc ngủ.
“Kiều Mộng Linh, cậu đang có gì giấu tớ hả? Chuyện thuốc tránh thai là thế nào, nói rõ tớ biết xem nào?”
“Sao… sao cậu biết được?” Mộng Linh hoang mang ngồi bật dậy. Ba chữ “thuốc tránh thai” kia lại vô tình xát muối vào tim cô gái nhỏ.
Đàm Vân Yên thở dài, thành thật nói:
“Tớ vừa hỏi bác sĩ Lâm. Bà ấy còn nói cậu sáng nay không đến tái khám như đã hẹn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô ấy trước nay luôn nóng nảy như vậy, muốn biết cái gì liền hỏi cho ra lẽ. Mộng Linh không thể giấu, chỉ có thể nén đau lòng kể lại cho Đàm Vân Yên mọi chuyện.
“Cậu nói sao chứ? Cố Tử Sâm thật sự đã làm vậy sao?”
“Tên chết tiệt này, anh ta có biết dùng thuốc tránh thai sẽ dẫn đến rất nhiều hệ lụy không?”
“Vân Yên à, thật ra… tút, tút…”
Mộng Linh chưa kịp nói, đầu dây bên kia Đàm Vân Yên đã tắt ngang máy. Khỏi phải nói cũng biết cô ấy đang tức giận, càng khiến cho Mộng Linh cảm thấy lo lắng.
Quả nhiên là Vân Yên rất tức giận, muốn đi tìm Cố Tử Sâm tính sổ. Khương Vĩnh Thành đang ở cạnh cô ấy, vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện chỉ biết ôm đầu bất lực.
Tên bạn thân của anh sao có thể hèn hạ đến thế?
“Cố Tử Sâm chết tiệt, anh ta nghĩ mình là ai mà dám làm tổn thương Mộng Linh chứ?”
“Đúng! Tên đó đầu óc chắc chắn có vấn đề rồi, Mộng Linh tốt như vậy sao lại không biết trân trọng. Tức chết anh mà!”. Đam Mỹ Trọng Sinh
Vân Yên đưa ngón tay cái về phía Khương Vĩnh Thành để tán thưởng anh. Ít nhất cô ấy đã chọn đúng người, tuy lâu lâu hơi trẻ con một chút nhưng anh chưa từng làm cô ấy buồn.
Nghĩ đến mà chạnh lòng thay Mộng Linh. Tại sao cô yêu ai cũng khổ vậy?
“Em đi tìm Cố Tử Sâm nói lý với anh ta. Em thấy anh ta nên buông tha cho Mộng Linh được rồi. Về sau cũng đừng dây dưa qua lại nữa.”
Nghe đến đây thì Khương Vĩnh Thành lại lo lắng cho tên bạn thân của mình. Khó khăn lắm hắn mới gặp được một cô gái tốt như Mộng Linh, sao anh nỡ nhìn thấy hai người bị chia cắt?
Cố Tử Sâm làm sai, đáng trách nhưng nên cho hắn một cơ hội sửa đổi mới phải.
Đột nhiên, Khương Vĩnh Thành lại đứng về phía Cố Tử Sâm. Nhưng anh cũng không thể thể hiện hết lên gương mặt, nếu không “nóc nhà” sẽ nổi giận.
“Được được, anh cùng em đến tìm Tử Sâm, dạy cho cậu ta một bài học đi.”
Lần này Khương Vĩnh Thành phải tìm cách xoay chuyển tình thế mới được!