Trên đường đến trường học của Minh Châu, Mộng Linh nhìn ra ngoài cửa kính xe, quyết không nói chuyện với Cố Tử Sâm. Hắn lái xe, thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, tốc độ lái cũng vô cùng chậm.
Cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Bó hoa hồng kia… là ai tặng cho em thế?”
Nói ra rồi mới biết bản thân hồ đồ, tự nhiên lại nhiều chuyện vớ vẩn. Có chăng cũng vì Cố Tử Sâm không biết phải mở lời với Mộng Linh thế nào?
Cô nghi hoặc nhìn hắn, hỏi lại:
“Không phải của anh?”
Cố Tử Sâm thành thật lắc đầu.
Hắn cũng định hôm nay đưa Mộng Linh và Minh Châu đến nhà hàng ăn tối, chuẩn bị hoa hồng tặng cho cô. Nhưng hoa hắn đặt còn chưa được Trình Bân đem đến, thì làm sao có thể là của hắn được.
Mộng Linh không nói gì nữa, chỉ biết giữ lại thắc mắc trong lòng. Ai lại tặng hoa cho cô chứ? Hơn nữa còn là một bó hoa hồng đỏ.
Cố Tử Sâm nhìn biểu hiện của Mộng Linh, đoán chừng cô cũng không biết chủ nhân của bó hoa đỏ. Tự nhiên hắn lại cảm thấy bức bối, lẽ nào là có tên nào đó muốn tiếp cận Mộng Linh của hắn?
Xe chạy một lúc, dừng trước cổng trường của Minh Châu. Mộng Linh tự mình đẩy cửa xuống xe, cũng không quan tâm Cố Tử Sâm mà đi thẳng vào trong tìm con bé.
“Mẹ!”
Minh Châu ùa vào lòng cô, Mộng Linh thơm vào má Minh Châu một cái, rồi dắt con bé ra ngoài xe. Cố Tử Sâm cầm chiếc ba lô nhanh nhẹn đi lên phía trước, cẩn thận mở cửa xe để Mộng Linh ngồi vào.
Bữa tối diễn ra tại một nhà hàng mang phong cách gia đình ấm cúng. Ở trước mặt Minh Châu, Mộng Linh vẫn tỏ ra bình thường với Cố Tử Sâm để con bé được vui vẻ. Hắn cũng nhân cơ hội có con gái ở bên cạnh, tiến lại gần Mộng Linh hơn một chút.
Chẳng hạn như bóc tôm cho Mộng Linh, múc súp cho cô ăn. Mọi cử chỉ đều rất đỗi nhẹ nhàng và quan tâm, nhưng lại càng khiến cô bận lòng suy nghĩ.
Cứ để Cố Tử Sâm đối xử tốt với mình, Mộng Linh chắc chắn sẽ thêm ảo tưởng. Cô không muốn như vậy. Sau này bản hợp đồng kết thúc, cô với hắn sẽ chẳng còn quan hệ gì cả.
“Anh ăn đi, tôi tự ăn được rồi.” Mộng Linh nhỏ giọng hết mức có thể.
Về đến nhà đã hơn tám giờ tối, Minh Châu cũng không có bài tập gì, vì vậy Mộng Linh đưa con bé đi tắm rửa, làm vệ sinh cá nhân rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Điện thoại đặt trên bàn reo lên, Mộng Linh nhìn số máy hiển thị trên đó, không quen biết.
Cô tắt điện thoại, nhưng số máy đó lại tiếp tục gọi đến. Nhìn sang bên cạnh Minh Châu vừa mới ngủ, Mộng Linh đành đi vào trong nhà vệ sinh nghe điện thoại.
“Mộng Linh, là anh… Quang Phong đây. Ngày mai em có thời gian không? Chúng ta gặp nhau. Anh, anh nhớ em…”
Tút… tút…
Vừa nghe Thiệu Quang Phong nói vậy, Mộng Linh đã tắt ngang máy, rùng mình một cái, lông mao dựng hết cả lên. Đàm Vân Yên nghe người ta nói anh ta mặt dày quay về muốn nối lại tình cảm với cô, Mộng Linh còn tưởng đó cô ấy nói đùa nữa chứ?
…
Ngày mới lại bắt đầu, Mộng Linh bước ra khỏi phòng, bắt gặp Cố Tử Sâm đang đứng ngoài cửa đợi mình. Cô không quan tâm đến hắn, đi thẳng xuống bếp.
Thím Vương không biết phải khuyên giải thế nào. Bà biết chắc chắn Cố Tử Sâm đã gây ra chuyện tày trời để Mộng Linh giận. Nếu không, thái độ của cô mấy ngày nay đã không kỳ lạ như vậy.
Trong lúc chuẩn bị bữa sáng, thím Vương lựa lời hỏi:
“Mộng Linh, cháu có chuyện không vui sao? Có thể kể thím nghe không? Mấy chuyện không vui để trong lòng chắc chắn không dễ chịu chút nào.”
“Làm gì có chứ. Cháu vẫn bình thường ạ.” Mộng Linh giấu nhẹm đi.
Cũng không thể nói với bà Cố Tử Sâm cho cô uống thuốc tránh thai được. Chuyện này thím Vương không nên biết, Phương Lan càng không thể biết. Nếu không e rằng lại xảy ra cãi vã nảy lửa.
Cô cứ an phận hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi. Tốt nhất không nên gây ra xào xáo cho nhà họ Cố.
Tối qua Thiệu Quang Phong gọi điện thoại cho Mộng Linh, hôm nay vẫn không từ bỏ mà gọi thêm mấy cuộc. Cô bức tức chặn số điện thoại mới của hắn, cảm thấy sắp phải rước thêm một mớ phiền phức.
Mộng Linh đưa Minh Châu đi học, bởi vì có chút việc riêng nên ghé về nhà một lúc, cho nên mới xin phép Cố Tử Sâm đến công ty muộn một chút. Lúc cô vừa đến sảnh lớn của Cố thị, một người đồng nghiệp đã tìm tới, nói:
“Mộng Linh, có một chàng trai đến cậu kìa. Anh ta nói là người nhà của cậu, đã ngồi ở kia gần ba mươi phút rồi.”
Cô nhìn theo hướng chỉ tay của đồng nghiệp, phát hiện Thiệu Quang Phong đang ngồi ở đằng xa. Vừa lúc anh ta cũng nhìn thấy cô, liền đứng dậy đi về phía Mộng Linh. Trên tay còn cầm theo một chiếc túi giấy đựng quà.
“Mộng Linh, nói chuyện với anh một lúc đi.”
“Anh đến đây làm gì? Chúng ta không có gì để nói cả, phiền anh đi về đi.” Mộng Linh kích động gắt lên, xoay người định đi khỏi.