Sau khi trở lại khách sạn cũng đã hơn sáu giờ tối, Lâm Hi bảo hai thổ địa Vương, Đặng dẫn tiểu Trinh và những người khác đi ăn, ở đó có nhiều món ngon miệng, tiện thể đi dạo chơi xung quanh cho biết, khó khăn lắm mới có thể đến đây một chuyến, ngắm nhìn xung quanh cũng không thiệt gì.
Cô lớn lên ở đây, rất quen thuộc với nơi này, hoàn toàn không muốn ra ngoài đi dạo. Cô chỉ gọi dịch vụ phòng tùy tiện mang chút thức ăn lên là xong.
Tiểu Trịnh vốn không muốn đi, lúc nào cũng nghĩ đến lời Từ tổng dặn dò, đâu dám tự ý rồi khỏi vị trí công tác, lỡ như xảy ra chuyện gì, cho dù Từ tổng không lột da hẳn, thì lão Trịnh cha hắn cũng sẽ khiến hắn sống không yên, đã vậy, chi bằng yên phận làm tròn trách nhiệm.
Lâm Hi âm thầm buồn cười, cô cũng không phải nhân vật quan trọng, ngoại trừ người thân trong nhà, còn ai có thể làm gì cô.
Bất đắc dĩ, không thể nào khác hơn là liên tục đảm bảo sẽ không bước chân ra khỏi phòng nửa bước, nói đến vậy mà tiểu Trịnh vẫn đợi mãi đến khi nhân viên khách sạn mang đồ ăn lên, sau đó mới chẳng chút yên tâm rời đi ăn cơm.
Hơn tám giờ tối, khoảng một hai giờ chiều bên Pháp, Từ Vi Vũ gọi điện tới, lúc đó cô đang ngâm mình trong bồn tắm, di động đặt gần đó chỉ cần giơ tay ra là lấy được ngay.
Điện thoại kết nối, câu đầu tiên cô hỏi anh có khỏe không, hôm qua lúc nói chuyện điện thoại cô biết anh hơi cảm sốt, giọng nói rất khàn, nếu không phải sợ làm phiền anh, hôm nay cô đã sớm gọi cho anh, chứ không đợi đến bây giờ anh gọi qua mới hỏi.
Từ Vi Vũ ở đầu bên kia cười trả lời:
“ Đã khá hơn nhiều, uống chút thuốc kháng sinh, em đừng lo lắng.”
“ Em cũng không muốn lo lắng đâu, nhưng không có cách nào khống chế được. ”
Giọng điệu hết sức tủi thân, vô cùng bất đắc dĩ.
Những lời ngọt ngào như hoa như mật từ miệng người mình yêu nói ra, ai mà không thích cho được, cho dù lúc này có khó chịu hơn nữa Từ Vi Vũ cũng chỉ có thể đi theo cảm xúc, tạm thời vứt hết những chuyện phiền lòng ra sau đầu.
Anh vẫn nói với giọng khàn khàn chậm rãi:
“ Vậy thì đừng khống chế. ”
Trầm thấp lại tràn đầy từ tính, tựa như đi thẳng vào tim người khác. Lâm Hi mỉm cười rạng rỡ, miệng lại vờ như ghét bỏ hứ một tiếng:
“ Herman, em phát hiện anh rất buồn chán đó, hơn nữa còn đặt biệt thích ‘ khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng nói một nẻo ”
Anh bị cô trêu chọc cũng không giận, chỉ bất đắc dĩ thở dài:
“ Hi Hi, dạo này em nói chuyện càng ngày càng không biết lớn nhỏ mà? ”
Lâm Hi cười hi hi thành tiếng:
“ Em cũng phát hiện nói chuyện với anh càng lúc càng ngây thơ mà! ”
Nghe cô nói vậy, anh cũng cười theo, mặc dù ngăn cách hai nơi, nhưng quan hệ của hai người rõ ràng ngày càng gần gũi hơn, trước đây anh cảm thấy tình cảm giữa anh và cô bé con vốn đã rất tốt, sống chung cũng hài hòa, nhưng hiện tại, cứ vô tư nói cười như vậy, thoải mái muốn nói gì thì nói không có chút rào cản nào, dường như càng thân mật gắn bó, càng khiến người ta vui vẻ hơn.
Sau một lúc tươi cười, anh nhẹ nhàng hỏi:
“ Gặp ông nội sao rồi? ”
Nụ cười trên mặt cô nhạt dần, cô khẽ dạ một tiếng, rồi kể chuyện trải qua hôm nay ở bệnh viện cho anh nghe, khi nói đến ba ruột mình bị đẩy ngã, cô còn cười giễu mấy tiếng, biểu hiện vui sướng khi thấy người gặp họa không cần quá rõ ràng vậy chứ.
Từ Vi Vũ im lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện, nghe xong anh cũng không nói gì, chỉ nói:
“ Chú ý an toàn, lát nữa anh sẽ gọi cho quản lý Du bảo hắn sắp xếp thêm mấy người đi theo em.”
Lâm Hi dở khóc dở cười:
“ Anh không cần làm vậy đâu, hiện tại bên cạnh em đã có sáu người, lại đến thêm vài người nữa, tổng thống còn chưa đến mức đó. ”
Tuy lời nói có hơi khoa trương, nhưng quả thật như thế, bình thường có ai rảnh đến mức bên cạnh có một nhóm người tiền hô hậu ủng phô trương vậy chứ, cũng không phải xã hội đen.
Nhưng anh có cách nhìn của riêng mình, anh phân tích cho cô hiểu:
“ Hiện tại, ba em bị thua thiệt, ông sẽ không thể nào để yên, cho dù ở bệnh viện không gây phiền phức, thì ở nơi khác chưa chắc sẽ bỏ qua cho em, ‘ cường long nan áp địa đầu xà *, em có hiểu không? ”
* Cường long nan áp địa đầu xà: Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó. Còn nghĩa bóng: ( cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ) hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương ( phép vua thua lệ làng).
Càng là nhà giàu mới nổi, càng xem trọng mặt mũi, Từ Vi Vũ lăn lộn nhiều năm trên thương trường, số lần giao tiếp với những người giàu mới nổi cũng không ít, nên dù chưa từng gặp qua ba Lâm nhưng anh cũng có thể hình dung ra một số tính cách của ông.
Những chuyện như dễ dàng tha thứ, độ lượng rộng rãi, tấm lòng bao la thường rất ít gặp ở những người này, mà dễ thấy nhất chính là có thù tất báo.
Vì mặt mũi của mình, cho dù là cha và con gái, cũng phải tìm chỗ đáp trả, chắc chắn sẽ không xảy ra mấy chuyện như gian *** bắt người cướp của, vì dù sao cũng là cha con ruột, nhưng làm cho con gái chịu chút thiệt thòi, phải cúi đầu nhận lỗi thì nhất định không thể thiếu được.
Dù sao, hôm nay ba Lâm thật sự đã bị mất hết mặt mũi trước mặt em út, em dâu và cả cha mình. Anh không thể nói hôm nay cô bé con làm không đúng, cũng không thể mắng cô quá thẳng thắn bốc đồng.
Nhưng nếu anh có mặt ở đó, anh sẽ không để cho cô khiêu khích người khác bằng lời nói, chuyện đó hoàn toàn vô nghĩa, cho dù muốn trả thù, có thể đợi sau khi cô rời khỏi Phúc Kiến mới bắt đầu tiến hành, đây mới là chuyện một người trưởng thành khôn ngoan nên làm, chứ không phải hành động theo cảm tính như cô.
Hiện tại, cô còn đang ngây ngốc ở Phúc Kiến mấy ngày nữa, ba Lâm cũng không phải người tầm thường, quan hệ giữa hai cha con vốn đã rạn nứt, nếu ông muốn kiếm chuyện, Lâm Hi thật sự sẽ không thể nào ứng phó được. Vẫn còn quá non nớt.