Cô không nói gì, đỡ anh ngồi xuống sofa xong:
“ Em xuống dưới pha cho anh tách trà Phổ Nhỉ ”
Trà Phổ Nhỉ có tính ôn, uống vào tốt cho dạ dày, trà xanh có tính hàn, mặc dù có thể giảm bớt mệt mỏi nhưng không tốt cho dạ dày.
Sau khi uống trà xong, Lâm Hi bảo anh về phòng nghỉ ngơi, anh nói muốn đi tắm, Lâm Hi ngẫm nghĩ thấy ngâm nước ấm tốt cho cơ thể, nên đi chuẩn bị nước, đợi anh tắm rửa sạch sẽ đi ra, cô lại lấy máy sấy giúp anh hong tóc, còn nói:
“ Trong phòng đang mở máy lạnh, tuy đang mùa hè, nhưng cũng phải đợi hong khô tóc rồi hãy nằm, nếu không sẽ rất dễ bị cảm. Máy sấy này để lại phòng anh luôn đi, bên phòng em còn một cái khác. ”
Anh vô cùng hưởng thụ cảm giác được cô săn sóc phục vụ, lúc này cô mà nói khi ngủ không được mặc quần áo, ngủ trần trụi mới tốt cho sức khỏe, anh cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Anh gật đầu nói được, lúc này khoảng cách giữa hai người khá gần, anh ngồi trên sofa để mặc cô hong tóc mình, cô đứng trước mặt anh, hơi khom người, sợi dây chuyền giấu trong cổ áo thun rơi ra, anh nhìn thấy khá ngạc nhiên:
“ Sao lại đeo nhẫn trên cổ? ”
Anh cho rằng buổi tối đi ngủ nên cô tháo ra để trong phòng. Cô cầm chiếc nhẫn nhét lại vào cổ áo rồi giải thích:
“ Chiếc nhẫn này bắt mắt quá, đeo ra đường không an toàn, đeo ở cổ vẫn tốt hơn ”.
Tuy phần lớn có thể không phân biệt được, cho rằng đó là đồ giả, nhưng người có mắt nhìn chỉ cần thoáng qua là biết ngay thật giả, lỡ như bị kẻ xấu để ý, cô biết đi đâu khóc đây.
Hiển nhiên anh bị giải thích này của cô làm cho đứng hình … anh bỏ ra số tiền lớn để mua nhẫn, vậy mà lại khiến cô gái nhỏ của mình không dám đeo, không cần đả kích lớn vậy chứ.
“ Thực ra đeo cũng không sao đâu, bây giờ người ta chú ý đến kim cương nhiều hơn, rất ít người để ý tới hồng ngọc, hơn nữa bình thường em cũng không đi đến những nơi đông người, không cần lo lắng ”.
Lâm Hi lắc đầu:
“ Cẩn thận vẫn tốt hơn, sau này em đeo ở nhà. ”
Vậy còn ý nghĩa gì nữa, dù gì cũng là nhẫn cưới đó! Chưa từng nghe ai nói nhẫn cưới đeo trên cổ!
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng anh cũng không thể không quan tâm đến an toàn của cô.
Lúc đó, chỉ muốn mua cho cô thứ tốt nhất, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trộm cướp, lúc này Từ tổng có chút buồn bực. Cô cũng nhìn ra anh không vui, trong lòng buồn cười, cô suy nghĩ một chút rồi nói:. Truyện Lịch Sử
“ Vậy thì bình thường khi nào lái xe và ở trong tiệm thì sẽ đeo vào tay, còn đi dạo phố ăn cơm với bạn bè thì đeo trên cổ, vậy có được không? ”
Đợi hong tóc xong, Lâm Hi hỏi anh:
“ Dạ dày còn khó chịu không ạ? ”
Anh nói:
“ Còn một chút ”.
Cô liền lên giọng dạy dỗ:
“ Anh nói xem, anh cũng không phải trẻ con, thức ăn có ngon đi nữa cũng không thể ăn quá nhiều như vậy! Mà cho dù ngon cũng có thể so sánh được với tài nấu nướng của thím Tào sao! ”
Anh không phản bác, chỉ nằm trên giường kéo tay cô:
“ Hi Hi, ở lại với anh đi, chân anh không tiện, buổi tối khó chịu thì biết làm sao?"
Lời nói này, thật quá chua xót.
Cô không thể nào chịu nổi khi anh nói về khiếm khuyết ở chân mình, nên chẳng chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện anh dùng khổ nhục kế, có ý đồ xấu, vì vậy khi đêm khuya thanh vắng, bàn tay gian tặc của anh lần theo vật áo của cô chui vào bên trong, cô chui vào bên trong để ngăn lại, anh thì thầm bên tại cô:
“ Dạ dày anh khó chịu, không ngủ được, em cho anh sờ một lát, anh sẽ không làm gì khác đâu ”.
Cô nghe xong cảm thấy mềm lòng, suy nghĩ một lúc lại buông ra, dù sao đụng chạm gần gũi như thế này trước đây cũng đã phát sinh rất nhiều lần, nhưng cuối cùng đều không có chuyện gì xảy ra.
Anh hôn lên vành tai cô, bàn tay ở bên trong quần áo quấy phá, vuốt ve chỗ này, nhào nặn chỗ kia, nhẹ nhàng xoa bóp, vô cùng mãn nguyện.
Khi anh hôn lên môi cô, môi và răng đan xen vào nhau, tay anh bắt đầu không thành thật hướng xuống phía dưới, cô nhíu mày, hai chân vặn vẹo muốn tránh bàn tay anh, Từ Vi Vũ khế thì thầm:
“ Hi Hi, anh chỉ sờ một chút thôi, trước kia cũng đã chạm qua, em yên tâm, anh không làm gì khác. Em đừng loay hoay được không, đụng vào chân trái của anh. ”
Lâm Hi: …
Đợi đến lúc anh cởi bỏ hết đồ ngủ của cô, chuẩn bị cởi luôn cả quần lót …dù cô có ngốc cũng biết anh đang muốn làm gì rồi, cho nên đẩy cái đầu đang nằm trên ngực mình ra, nghiến răng hỏi:
“ Từ Vi Vũ, anh muốn làm gì?! ”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong bóng tối đôi mắt lấp lánh lóe tia sáng rực rỡ hơn cả ánh sao trên trời, anh nói:
“ Anh muốn em!!"
Hết sức hào hùng, quang minh chính đại.
Nói xong, không đợi cô nói thêm gì, anh đã trực tiếp phủ lên môi cô, nếu như vừa rồi chỉ là gió nhẹ thoảng qua thì giờ đây chính là cuồng phong bão táp, mang theo sức mạnh không cho phép cự tuyệt, Lâm Hi như chiếc lá trôi trong gió bão dần lạc mất chính mình, từ giãy dụa phản kháng đến bị động tiếp nhận phối hợp, mãi đến khi bên dưới cơ thể truyền đến một cảm giác đau đớn, anh mới đưa gió nhẹ mưa phùn quay về.
Đêm nay, cô thật sự trỗi đến miền cực lạc, lúc đam mê trào dâng, cô hét chói tai, khi đau đớn, cô nức nở rồi nghẹn ngào, anh không ngừng gọi tên cô bên tai, hôn lên vành tai cô, nói những lời âu yếm, thỉnh thoảng còn kèm theo những lời xin lỗi, cô nghe đến phát phiền:
“ Làm cũng đã làm rồi, bây giờ có nói dễ nghe cũng làm được cái quỷ gì! ”
Anh bên dưới vẫn còn đang chuyển động không ngừng, dịu dàng nói:
“ Là anh không đúng, quá kích động, Hi Hi, đừng giận, được không? ”
Lâm Hi: …
Khi nói những lời này, có phải anh nên rút cái kia ra thì mới có sức thuyết phục không?
Mãi đến gần năm giờ sáng, anh mới xem như yên tĩnh, lúc đó Lâm Hi đã quá mệt mỏi ngủ thiếp đi, đợi khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng choang.
Gần mười hai giờ trưa.
Anh ngồi tựa lưng giường xem tài liệu, thấy người bên cạnh động đậy, anh cúi xuống hôn lên đôi vai trần của cô, mỉm cười ấm áp:
“ Tỉnh rồi? ”
Cô hứ một tiếng, định ngồi dậy nhưng tối qua bị giày vò lăn qua lăn lại quá lâu, lại là lần đầu tiên, nên lưng mỏi nhừ, phía dưới cũng sưng đau khó chịu, chỉ cần cử động một chút đã vô cùng đau đớn.
Từ Vi Vũ ngăn cô lại:
“ Đừng loay hoay, thuốc anh vừa thoa cho cho em sẽ trôi hết ”.
Anh vén tóc cô ra sau vành tai, véo véo cái mũi, vô cùng trìu mến hỏi:
“ Em đói bụng không, anh bảo thím Tào mang cơm lên đây được không? ”
Lâm Hi vẫn như cũ không thèm để ý tới anh, lúc này cô buồn bực không chịu được, cũng không biết tức giận hay gì nữa, thân thể cũng đã cho anh rồi, cô cũng không muốn nói thêm gì, dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, chỉ là … có chút không thoải mái, dù sao tối qua cô cũng bị động chứ không phải chủ động, hơn nữa anh còn mạnh mẽ như vậy, không cho người ta chút đường sống phản kháng nào, rất ức hiếp người mà.
Từ Vi Vũ cũng biết đêm qua mình quá bạo lực, đã làm sai.
Nhưng anh không hối hận, hoặc là nói, một chút tự trách cũng không có, anh là thương nhân, khi đưa ra quyết định gì việc đầu tiên là phân tích lợi hại, hôm qua xác định đính hôn, buổi tối hành động biến cô bé con này hoàn toàn trở thành người của mình, hiện tại không còn gì tốt hơn!
Mặc dù thủ đoạn không quang minh, nhưng kết quả thật khiến người ta hài lòng.