Cô không cắt đứt liên lạc với người thân, dù sao cũng không đến mức thù sâu hận lớn, cả đời không qua lại với nhau.
Cho tới bây giờ ông nội và mấy người bọn họ vẫn khiến cô cảm thấy tổn thương.
Khoảng thời gian này, cô đã suy nghĩ rất nhiều, điện thoại gọi đến cô không nhận, nhắn tin cô không trả lời. Mặc dù quyết định ra đi một cách thản nhiên nhưng thật ra cũng chỉ là một kiểu trốn chạy trẻ con mà thôi.
Huyết thống gắn liền sao có thể nói bỏ là bỏ được.
Cuối cùng trước khi cúp điện thoại cô chỉ trả lời khi nào có thời gian sẽ trở về thăm người lớn trong nhà.
Lâm Hi đứng thẫn thờ bên cửa sổ, cô nhớ tới trận cãi nhau với ba khi ông nói muốn tổ chức tiệc cưới.
Nhớ tới thái độ nhân nhượng của ông nội lúc đó, nhớ tới lời khuyên của người thân...trái tim lạnh giá tê buốt.
....
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hi tắt điện thoại di động, mang theo một bó hoa bách hợp, một ít đồ cúng, lái xe tới nghĩa trang ở ngoại ô Vũ Lăng thăm mộ mẹ.
Cũng có rất nhiều người giống cô, sáng mồng 1 đi thăm mộ người thân, cô mua nhang đèn, giấy tiền vàng bên ngoài nghĩa trang, đặt từng món đồ cúng lên, đều là những món ăn mẹ cô thích khi còn sống.
Cắm hoa ở chính giữa mộ bia, thắp hương, đốt giấy tiền vàng. Lâm Hi đứng trước mộ rất lâu, chô đến khi nghe có người gọi mình, cô mới mờ mịt nhìn qua.
Là Từ Vi Vũ....
Anh mặc bộ đồ đen phẳng phiu vô cùng nổi bật, đứng chống gậy trước hàng bia mộ. Những tia nắng chiếu vào người anh toát ra một vầng sáng mông lung mơ hồ, khiến người ta không nhìn thấy được biểu cảm trên khuôn mặt.
Cũng không thấy rõ ánh mắt lam xanh luôn phẳng lặng kia có phải đang chăm chú nhìn cô hay không?
Nhưng cô biết anh đang đợi cô đáp lại.
Lâm Hi không lên tiếng trả lời mà đưa tay ra hiệu bảo anh đợi một lát. Thấy anh đáp lại mới xoay người hướng mặt về phía ngôi mộ.
Cô lấy khăn giấy trong túi ra, lau tấm hình trên bia, sau đó lau cả thân bia, lặp đi lặp lại vài lần như vậy rồi sửa lại hoa cho đẹp, đợi nhang cháy hết mới đi tới chỗ của Từ Vi Vũ, đứng bên cạnh anh.
" Thật trùng hợp"
Giọng nói trầm buồn, dù sao gặp gỡ ở nơi này cũng chẳng phải chuyện khiến người ta vui vẻ.
" Thật trùng hợp!"
Anh nhìn cô, khá điềm tĩnh:
" Lần đầu tiên nhìn thấy em chính là ở đây."
" Hôm đó là sinh nhật mẹ tôi." Lâm Hi nhớ tới chuyện hôm đó giải thích:
" Bà chôn ở nơi này."
" Đừng buồn."
" Anh cũng vậy." Cô cũng không ngốc, phàm đã tới nơi này có ai là không đi thăm mộ người thân.
Cô nhìn tấm hình người phụ nữ người ngoại quốc
trên bia mộ, khẽ hỏi:
" Ai vậy ạ?"
Không thể nhìn ra được tuổi của người phụ nữ trong ảnh, có lẽ cũng không còn trẻ, mái tóc xoăn, đôi mắt lam, nụ cười dịu dàng toát ra vẻ đẹp trí tuệ, rất đẹp.
Chữ khắc trên bia không phải là chữ Hán, cũng không phải tiếng anh, cô xem không hiểu được.
Từ Vi Vũ cũng không giấu diếm, anh nói:
" Đây là mẹ tôi, Julie."
Thì ra anh và cô giống nhau, đều không còn mẹ.
Lâm Hi có chút xót xa, có lẽ xuất phát từ tâm lý" đồng bệnh tương liên', cô cảm thấy dường như khoảng cách giữa hai người xích nhau gần một chút.
Thấy trước mộ chỉ có bó hoa cúc trắng lặng lẽ, cô hỏi:
" Sao anh không mang theo đồ cúng? cũng phải đốt chút hương và tiền giấy chứ."
Rồi nghĩ tới người đã mất là người nước ngoài còn nói thêm:
" Tuy rằng bác là người nước ngoài, nhưng dù sao cũng chôn cất nơi này, nhập gia tùy tục, người ta có tiền tiêu xài, chỉ bà không có, sẽ rất đáng thương đó."
Thấy cô nói trịnh trọng như vậy, Từ Vi Vũ rất buồn cười, anh là người theo chủ nghĩa vô thần, mẹ anh cũng không có tôn giáo, tín ngưỡng.
Nói thật, anh cảm thấy thắp hương và đốt giấy tiền vàng ngoài việc gây ô nhiễm môi trường thì không có tác dụng gì.
Dù sao, cũng là phong tục kéo dài hàng ngàn năm của người Trung Quốc, đối với chuyện này anh bày tỏ sự tôn trọng nhưng cũng không ủng hộ.
Lâm Hi nói dông dài một hơi chẳng thấy đối phương phản ứng gì, cảm thấy vô vị, liền lấy khăn giấy lúc nãy còn lại, đi qua lau chùi bia mộ.
Trong hình có dính chút tro bụi, nhưng cũng không nhiều, có lẽ là thường xuyên có người đến dọn dẹp.
Sau khi lau xong, cô đứng phía trước, hướng về mộ bia cúi người lạy ba lạy, đều đạt tiêu chuẩn 90°.