8 giờ 5 phút.
Từ Vũ tay không đi tới, Lâm Hi đưa mấy hộp đồ đã mua cho lão Trịnh để vào cốp xe, còn bản thân ôm bó hoa diên vĩ ngồi vào ghế sau với Từ Vi Vũ.
" Nè, hoa của anh." Vừa ngồi xuống, cô đưa bó hoa cho người bên cạnh.
Từ Vũ nhận lấy, hết sức tự giác lấy tiền trong ví ra.
Lâm Hi chẳng chút khách khí, cầm tiền anh đưa qua. Mở túi xách lấy tiền lẻ trả lại, sau khi anh nhận lấy coi như giao dịch hoàn tất.
Lão Trịnh ngồi phía trước lái xe, nhìn thấy một màn này qua gương chiếu hậu, không thể hiểu nổi ông chủ nhà mình và cô chủ Lâm đang chơi trò gì.
Quan hệ đã như vậy…như vậy, sao mà còn tính toán rõ ràng như vậy chứ?
“A…đúng rồi, tôi có mua mật ong cùng 4 hộp thuốc bổ, em gái anh có ăn mấy thứ này không?” Kéo khoá túi xong Lâm Hi ngước lên hỏi anh.
" Kha Nguyệt không ăn mấy cái đó"
Lâm Hi:"…"
" Trêu em đó." Anh bỗng bật cười, xoa đầu cô.
" Lâm Hi, em thật dễ bị gạt, người làm ăn dễ dàng mắc lừa như vậy không tốt đâu."
Lâm Hi ha ha ha ha, cô không thèm nói gì chỉ đưa tay ra véo một cái thật mạnh lên mu bàn tay anh. Nghe thấy tiếng anh xuýt xoa, mới vừa lòng buông lỏng tay ra, nhân tiện hừ hừ hai tiếng.
Anh giật mình hoảng hồn, đặt hoa sang một bên, nhe răng xoa xoa mu bàn tay.
Anh sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người véo anh, vừa đau vừa cảm thấy rất lạ lẫm, không thể nói rõ được cảm giác.
" Em cũng tàn nhẫn thật, nhìn xem, đã đỏ thế này."
Thật ra, sau khi véo anh Lâm Hi cũng có chút chột dạ, cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, đúng là tay nhanh hơn não mà.
" Tôi cũng không dùng sức mấy…uhm…anh cũng yếu đuối quá."
" Thế này còn nói không dùng sức?" Anh đưa tay tới trước mặt cô.
Cô chớp chớp mắt, ho khan hai tiếng rồi nói:
“Chỉ có vẻ doạ người vậy thôi, chứ xíu nữa chỗ sưng này sẽ hết ngay.” Còn nói:
" Không phải tại anh bắt nạt tôi trước, nếu không tại sao tôi lại véo anh mà không véo người khác."
Cô đổ thừa một cách thật hợp lý mà!
Anh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, cảm thấy cô cùng thú vị, đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ ngoài mà.
Trong mắt của lão Trịnh, hành động của hai người này đúng là liếc mắt đưa tình trong truyền thuyết đây mà!
Ông chủ bình thường trầm mặc, nghiêm túc, ít nói ít cười cũng có lúc ngây thơ như vậy…
Cho dù là trước khi xảy ra tai nạn, ông cũng chưa từng nhìn thấy anh gần gũi với phụ nữ nào hết, nói gì đến…sau cái tai nạn kia!
Cô chủ nhỏ Lâm thật là cao nhân mà!
Xe chạy một mạch về hướng bắc, càng chạy càng xa, Lâm Hi nghiêng người lén đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cô đã biết Kha Nguyệt sống trong một viện điều dưỡng phía bắc gần công viên Forrest.
Cô đã tới công viên này 1 lần, công viên đà điểu ở nơi này vô cùng nổi tiếng.
Lúc này đã không còn sớm, ngoài những chiếc xe thỉnh thoảng vụt chạy trên đường thì không có ai cả.
Xe chạy thêm 20 phút, dừng lại trước một toà nhà.
Cánh cổng lớn bằng sắt cao 3m, lão Trịnh bấm còi 2 tiếng, có một người đàn ông trung niên từ bốt gác cổng chạy ra lấy chìa khóa mở cửa.
Lão Trịnh chào hỏi ông ta xong liền khởi động xe chạy tiếp vào trong.
Thấy cô vẫn lén lút nhìn ra bên ngoài, anh thật sự bị cô chọc cho cười, vờ giận khẽ vỗ lên đầu cô:
“Được rồi, đừng giả bộ nữa, biết em không có ngủ.”
Cô hơi ngượng ngùng, mở mắt ra ngồi thẳng dậy, nhìn anh mỉm cười có chút xấu hổ nói:
“Nơi này có vẻ rất tốt.”
Viện an dưỡng chiếm diện tích không nhỏ, kiến trúc theo phong cách châu âu, những biệt thự nhỏ nối tiếp nhau.
Mặc dù các tầng nhà không cao nhưng lại rất tinh xảo đến từng chi tiết, mang một vẻ đẹp thiên nhiên thôn dã.
Anh chỉ nhìn cô khẽ cười, ừ một tiếng:
“Kha Nguyệt rất thích nơi này!”
Xe dừng lại, Lâm Hi đẩy cửa xe bước xuống, trước mặt là một biệt thự hai tầng, liền kề là một vườn hoa nhỏ độc lập, xung quanh có hàng rào trắng.
Cô đã sớm đoán em gái anh sẽ ở những nơi không tầm thường… nhưng một mình chiếm đóng cả một căn biệt thự…thế này, thật là làm cô hoảng hồn mà.
Khó trách mỗi lần anh tới thăm bệnh lại trễ như vậy, nơi này nếu không phải giới tinh hoa quyền lực thì chắc không thể vào ở được.
Người phụ nữ trung niên mà lần trước cô gặp ở bệnh viện hôm đó ra đón, bà ta dè dặt:
" Từ tiên sinh."
Cô rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao bà lại sợ anh đến vậy.
Anh đối xử với bà cũng rất lãnh đạm, chỉ ừ một tiếng, rồi không nói thêm gì.
Cô đi theo anh vào trong, phong cách trang trí bên trong vô cùng xa hoa, hoàn toàn không giống với viện an dưỡng.
Kha Nguyệt ở căn phòng phía đông tầng 1. Mở cửa vào, đập vào mắt khắp nơi đều màu tím! Vách tường, trần nhà, rèm cửa, bao gối…
" Anh."
Đây có thể xem là lần đầu tiên Lâm Hi thấy em gái của anh.
Cô ấy nằm trên giường, hai má trắng nõn, nhưng bởi vì quá gầy, xương gò má nhô lên làm nổi bật đôi mắt rất to, trông khá sợ.Con ngươi cũng là màu xanh đậm, long lanh rất đẹp.
Nhìn thấy anh bước vào cô yếu ớt gọi một tiếng ‘anh’. Giọng nói tựa như con mèo nhỏ vừa dứt sữa, yếu đuối khiến người ta xót xa.
" Kha Nguyệt, hôm nay vết thương còn đau không?" Anh đặt bó hoa xuống cạnh người em gái, cúi thấp người khẽ hỏi.
Từ Kha Nguyệt ngoan ngoãn lắc đầu:
“Đã tốt hơn rất nhiều.”
Vừa nói, ánh mắt vừa tò mò nhìn về phía Lâm Hi đang đứng cách đó không xa, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp như thể tự hỏi người này là ai vậy?
Anh xoa đầu em gái, rồi đưa tay vẫy Lâm Hi, đợi cô đi tới, anh giới thiệu:
" Đây là bạn anh. Cô ấy tên Lâm Hi Hi, hoa diên vĩ này là ở cửa hàng cô ấy."
Lâm Hi cố gắng làm cho nét mặt của mình mềm mại, gần gũi hơn, cô khẽ nói:
" Xin chào, em là Lâm Hi Hi, rất vui được quen biết chị!".
Từ Kha Nguyệt nhìn cô, lộ ra nụ cười nhợt nhạt:
" Tôi có nghe anh trai nhắc đến cô, anh ấy nói, hoa trong tiệm cô đẹp hơn những nơi khác."
Cô ngẫm nghĩ, thì ra anh lại đánh giá cao cửa hàng hoa của mình đến vậy.