Từ Vi Vũ dỗ Kha Nguyệt ngủ xong cũng gần 12 giờ. Anh cùng Lâm Hi rời đi.
Trên đường trở về, anh hỏi cô có mệt không, Lâm Hi nói không sao:
" Anh có mệt không?"
" Hơi mệt một chút." Anh nhìn cô mỉm cười, nói xong còn đưa tay day day ấn đường.
Lâm Hi không nghĩ anh lại phản ứng khác thường như vậy, chớp chớp mắt nhìn ‘à’ một tiếng:
" Vậy anh nghỉ ngơi chút đi ạ?"
" Thím Ngô tìm em xin tha thứ sao?" Anh không trả lời mà hỏi lại.
Lâm Hi cảm thấy không có gì khó hiểu khi anh biết chuyện này, vô cùng thành thật gật đầu nói vâng rồi kể anh nghe những lời thím Ngô giải thích còn nói thêm ý kiến của mình.
Từ Vi Vũ không nói gì chỉ im lặng nghe cô nói xong, rồi anh giơ tay xoa đầu cô:
“Là tôi suy nghĩ không chu đáo, Lâm Hi, cảm ơn em!”
" Không cần cảm ơn đâu ạ!" Cô mỉm cười rồi nói:
" Thật ra tôi cảm thấy anh không cần cho thím Ngô nghỉ việc mà nên tìm thêm một người nữa, hai người làm việc luân phiên giúp đỡ nhau, như vậy em gái anh luôn có người ở bên cạnh.
Ít nhất thì chuyện như lần trước sẽ không phát sinh nữa, mà thím Ngô đó, lần này anh cho bà ấy cơ hội, bà ấy sẽ thật lòng biết ơn anh, sẽ làm việc tận tâm hơn."
Đây là cách giải quyết cơ bản nhất, dù cô không nói ra thì chắc anh cũng đã nghĩ đến, nhưng Lâm Hi cảm thấy nói ra vẫn tốt hơn, ít nhiều gì đó vẫn là tâm lý của cô.
" Lâm Hi, ngoài tranh sơn dầu, em có am hiểu tranh thủy mặc không?" Anh đột nhiên lên tiếng nói ra một câu chẳng liên quan chút nào, khiến Lâm Hi nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngẩn đáp:
“Có thể vẽ được, nhưng không am hiểu bằng tranh sơn dầu.”
Trả lời xong thì nghi ngờ nhìn anh, đôi mắt to híp lại tựa như thầm hỏi:
Sao anh lạc đề xa dữ vậy? Trên mặt hiện ra nét ngây thơ, ngơ ngác hiếm thấy.
Khoé mắt anh khẽ cong lên, đặt tay lên đầu cô vỗ nhè nhẹ:
" Lần này nghe lời em, không đuổi việc thím Ngô, tôi sẽ tìm thêm một người giúp việc nữa."
Anh đột ngột chuyển đề tài cũ như vậy, khiến Lâm Hi cảm thấy bị người ta véo mũi dắt đi, hơi hơi khó chịu.
Xe chạy vào thẳng trong tiểu khu, cô xuống xe, anh cũng bước xuống theo. Lâm Hi nghĩ anh lịch sự xuống xe tiễn cô liền nói:
“Sao anh lại xuống xe vậy, trễ lắm rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi ạ?”
Từ Vi Vũ chống gậy bước tới:
“Buổi tối, tôi còn chưa ăn cơm, trưa nay cũng chỉ ăn chút cơm xã giao.”
Lâm Hi:"…"
Gần 1 giờ sáng, Lâm Hi dẫn theo Từ Vi Vũ về nhà, cô thay dép lê, lấy thêm một đôi nữa đặt cạnh chân anh, sau đó cởi áo khoác màu be bên ngoài, lộ ra bên trong là chiếc áo len màu đen cổ V rộng rãi, phía dưới là chiếc váy nhiều tầng màu lam nhạt.
Từ Vi Vũ lặng lẽ ngồi ngắn nhìn cô, đặc biệt là làn da trắng ngần lộ ra sau cổ áo chữ V. Dưới ánh đèn tựa như ánh lên một vầng sáng mơ hồ nhàn nhạt.
Lâm Hi đi vào phòng ngủ tìm dây thun buộc tóc lên, rồi đi tới tủ lạnh lục lọi:
“Anh ăn bánh bao hay ăn cơm?”
Từ Vi Vũ cũng đi theo đến bên cạnh, anh lướt qua đầu vai cô nhìn vào trong tủ lạnh rồi nói:
“Bánh bao đi, em tùy ý xào thêm chút rau là được rồi.”
Bảo người ta làm hết sức tự nhiên mà còn ra vẻ mình khách sáo lắm vậy.
Lâm Hi không còn lời nào để nói, sao mà cái người này càng không chút khách khí thế này. Nửa đêm nửa hôm chạy đến nhà người ta ăn cơm, đúng là ý hay mà!!!
Như thường lệ, Từ Vi Vũ luôn bị đuổi ra khỏi phòng bếp, anh trở lại phòng khách tìm cái ly uống nước rồi rót cho mình một cốc nước ấm, tới ghế sofa ngồi mở tivi xem.
Chuyển hết kênh này tới kênh khác, cuối cùng không thể kiên nhẫn anh đứng lên đi tới phòng sinh hoạt bật đèn phòng lên. Thấy bức tranh sơn dầu đã được vẽ xong đang chờ hong khô.
Trên bức tranh là con suối uốn lượn quanh chân cầu, trên cánh đồng đàn cừu đang gặm cỏ, rừng phong lá đỏ ngập một bầu trời, đàn chim nhạn cô độc bay về phương Nam, không thể nói đẹp như thế nào nhưng nhìn vào vô cùng khoan khoái.
" Bức ảnh này tôi đã từng thấy trên mạng khi còn học đại học, lúc đó cảm thấy rất đẹp, sau này muốn treo một bức trong tiệm liền nghĩ tới nó. Có điều đã rất lâu rồi nên giờ không nhớ rõ từng chi tiết."
Chẳng biết từ lúc nào cô đã đi đến bên cạnh anh giải thích.
Từ Vi Vũ nghiêng đầu nhìn cô:
" Tôi thấy rất đẹp!"
" Tôi thích tranh thủy mặc, em vẽ cho tôi một bức, được không?"
Thật lòng, Lâm Hi cũng không muốn nhận lời vì cô không am hiểu gì về tranh thủy mặc cả. Hơn nữa nó khó vẽ hơn tranh sơn dầu, không thể nào vẽ qua loa mà mang tặng người khác được.
Nhưng khi anh mở lời, Lâm Hi không có cách nào từ chối được. Đến hôm nay cô mới nhận ra là khi nói chuyện với anh cô rất khó nói từ "không’ với anh.
Lâm Hi rầu rĩ nói " vâng" rõ ràng là không tình nguyện.
Từ Vi Vũ vờ như không thấy sự do dự đó, xoa nhẹ đầu cô:
“Đừng để tôi đợi lâu quá.”
Anh cũng không yêu cầu nội dung của bức tranh.
Để tiện lợi, Lâm Hi chỉ chuẩn bị vài món ăn đơn giản cùng bánh bao. Cô lấy cho anh một bát lớn rồi cũng lấy cho mình một phần.
Trên bàn ăn, Từ Vi Vũ nói:
" Kha Nguyệt bị ám ảnh cưỡng chế rất nặng, nó thích màu tím, tất cả đồ đạc trong phòng đều phải có sắc màu đó. Nó quy định phải 10 ngày tôi mới được đi thăm nó 1 lần, hơn nữa mỗi lần tới không được sớm hơn 10 giờ tối, nếu không làm theo lời nó, nó sẽ rất cáu kỉnh, nóng nảy."
Cô không nghĩ anh đột nhiên nói tới chuyện này, cô ngây người ra sau đó mới ‘a’ một tiếng nhưng cũng không biết nên nói gì.
" Kha Nguyệt từng chịu kích thích rất lớn, 2 năm trước nó bị bệnh kén ăn, thiếu chút nữa thì mất mạng, cho đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, trạng thái tinh thần nó không tốt, lúc ương ngạnh khiến người ta rất đau đầu, nhưng lúc nhu thuận lại rất ngoan, nó lớn hơn em 5 tuổi, nhưng tâm tính chỉ như một đứa trẻ."
" Cho nên?"
“Không có gì, chỉ là muốn nói với em những lời này thôi.”