" Lão Mạnh là cảnh sát hình sự, sẽ có tin tức nhanh thôi."
" Dạ, Từ Vi Vũ, cảm ơn anh."
Từ Vi Vũ vuốt nhẹ chóp mũi cô:
" Sao hôm nay khách khí vậy?"
Lâm Hi nhìn anh nghiêm túc nói:
" Bình thường tôi cũng khách khí."
" Sao lúc em ép tôi uống rượu vang đỏ 8tệ 9 đó, không thấy em khách khí?."
Lâm Hi trừng mắt nhìn anh:
" Tôi chỉ hỏi có hai câu mà nói là ép sao? Mà cuối cùng anh cũng có uống chút nào đâu?"
Từ Vi Vũ bật cười, không nhịn được lại vuốt vuốt chóp mũi đang vểnh lên của cô.
Lâm Hi luôn cho rằng với thân phận như Từ Vi Vũ, sẽ ở một nơi rất hoành tráng, không gian rộng rãi, trang trí xa hoa, khu vực độc lập chuyên biệt, là nơi dành riêng cho người giàu.
Nên khi nhìn thấy căn biệt thự hai tầng tịch mịch bình thường đến không thể bình thường hơn trước mắt…Thêm vào đó phong cách trang trí bên trong cứng ngắc như nhà mẫu để trưng bày, Lâm Hi có chút thất vọng.
Tuy rằng khu vực này không tệ, xung quanh đều là người giàu, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khá bình thường. Còn không bằng cái biệt thự độc lập của ông ba nhà giàu mới nổi của cô nữa!
Trong nhà Từ Vi Vũ có một thím giúp việc, thím Tào khoảng 60 tuổi, dáng người mập mạp vừa gặp người đã cười, thấy Lâm Hi đi vào với Từ Vi Vũ, cười đến tít mắt lại, hết sức nhiệt tình.
" Đây là Lâm Hi, đêm nay cô ấy sẽ ở lại đây, thím Tào, thím đi dọn dẹp phòng khách ở tầng hai một chút."
" Dạ, được, được, Từ tiên sinh, đêm nay cậu uống rượu không ít, tôi đã nấu canh giải rượu, cậu uống trước một chén đi."
Từ Vi Vũ nói không vội, rồi bảo bà đi thu dọn phòng khách trước.
Đêm nay, lão Trịnh cũng không ra về, nói là sẽ đợi người nhà Trần Bình tới, ông sẽ cùng Tần Chu đứng ra đại diện sắp xếp cho họ ở tạm khách sạn, có chuyện gì chờ đến sáng mai rồi nói sau.
Vốn dĩ, Lâm Hi không muốn như vậy, cô cảm thấy về tình về lý thì cũng phải ra mặt để nói chuyện với người ta trước.
Từ Vi Vũ đang uống canh giải rượu, nghe cô nói vậy, anh đặt chén xuống bàn, âm thanh va chạm kêu lanh lảnh, tuy không lớn nhưng khiến người ta giật mình hồi hộp, tim đập rộn ràng không yên.
Từ Vi Vũ vỗ vỗ vào ghế bảo cô đến ngồi bên cạnh mình.
Lâm Hi không hiểu sao mình lại khẩn trương, nhưng vẫn chậm chạp đi qua ngồi xuống.
Thấy cô cúi đầu mím môi yên lặng, rất có tư thế 'im lặng là vàng ', vô cùng hiên ngang bất khuất, ánh mắt của Từ Vi Vũ cong cong, khoé miệng nhếch lên, đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
Gần đây anh luôn như vậy, có cơ hội sẽ đụng đụng chạm chạm cô, Lâm Hi thấy anh như vậy cũng không có gì xấu, nên cũng không để ý tới mấy hành động nhỏ này.
" Lâm Hi, em là một cô gái." Từ Vi Vũ mở miệng nói.
Lâm Hi nghe anh nói vậy thầm nghĩ không phải là điều vô nghĩa sao.
" Có biết ai dễ bị ức hiếp nhất không?"
Từ Vi Vũ nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt:
" Chính là một cô gái vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như em!"
Thấy cô muốn phản bác, anh đưa tay ra hiệu bảo cô trước hết hãy nghe anh nói xong:
"Trần Bình là nhân viên cửa hàng em, cô ta mất tích, chuyện đó không liên quan gì đến em, nhưng mà Lâm Hi, trên đời này tuy phân rõ phải trái nhưng cũng có rất nhiều người càn quấy.
Em là chủ, trong mắt người khác em phải chịu trách nhiệm. Khoan hãy chỉ trích người ta không nói đạo lý, có một số việc quả thật khó phân biệt đúng sai, hơn nữa em là một cô gái trẻ tuổi, bên cạnh không có người thân, mặc dù chúng ta không thể coi họ là người xấu, nhưng dù sao vẫn phải phòng ngừa những chuyện có thể xảy ra.
Lỡ như thật sự không thể tìm thấy Trần Bình, hoặc là nói…, Người nhà cô ta sẽ càn quấy em bồi thường, em sẽ làm thế nào? Không chịu sao? Người ta có thể chặn cửa nhà em, em báo cảnh sát ư? Cảnh sát có thể quản được mấy lần?"
" Tôi bảo lão Trịnh và Tần Chu ở lại gặp mặt họ là để cho những người đó biết, không phải muốn gặp là có thể gặp được em. Trước hết phải làm cho họ đối với em có sự e ngại trong lòng, cảm thấy em có chỗ dựa vững chắc.
Hơn nữa, lúc này là thời điểm người nhà Trần Bình lo lắng và hoảng sợ, nếu người ta nhìn thấy em, nhất thời trút hết sự tức giận bất mãn lên người em thì phải làm sao?"
Lâm Hi hoàn toàn trầm mặc, cô không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cảm thấy Trần Bình mất tích, người nhà cô ấy đến, cô là chủ cũng nên nói rõ với người ta tất cả sự việc, hoàn toàn không nghĩ đến những điều Từ Vi Vũ vừa nói.
" Lâm Hi, em còn rất trẻ, chưa trải nghiệm nhiều, những chuyện vừa nói với em tôi đã tận mắt chứng kiến, có khi tự bản thân mình đã trải qua, so với tôi, em vẫn còn ngây thơ hồn nhiên lắm."
Lâm Hi ảo não lên tiếng:
“Những chuyện đó đều nghe theo anh.”
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Có điều tôi cảm thấy người nhà Trần Bình không phải dạng người như vậy, anh đừng…uhm, bắt nạt người hiền lành.”
Anh bật cười, híp mắt lại, véo một cái lên khuôn mặt trắng nõn mịn màng:
“Tôi bắt nạt người ta còn không phải vì em sao? Cái đồ bạch nhãn lang vô tình vô nghĩa này.”
Lâm Hi bĩu môi, đập tay anh:
“Dù sao anh cũng đừng doạ họ sợ, con gái nhà người ta mất tích, rất đáng thương.”
Hơn 3 giờ đêm, điện thoại Lâm Hi vang lên, là ba Trần Bình gọi đến, nói là đã tới thành phố Vũ Lăng, muốn Lâm Hi đi qua đón. Lâm Hi nói được, hỏi họ chính xác đang ở nơi nào, cúp điện thoại rồi đi qua gõ cửa phòng Từ Vi Vũ bên cạnh.
Anh nhanh chóng ra mở cửa, trên người mặc bộ đồ ngủ màu dương đậm, chống gậy, đầu tóc hơi rối, khuôn mặt anh tuấn vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Biết người đã tới, anh dẫn Lâm Hi vào một căn phòng nhỏ trên tầng hai, ngồi xuống gọi điện thoại bảo lão Trịnh đi lên.
" Có 7 người, đi một chiếc xe màu trắng, đang ở cổng phía nam trung tâm thành phố."
Anh nghe thấy đối phương bảo một cô gái nhỏ như Lâm Hi ra đón vào lúc nửa đêm ba giờ sáng, sắc mặt không vui, anh trầm ngâm trong giây lát, rồi bảo lão Trịnh:
“Trước tiên, chú đi đón Tần Chu, gọi luôn tiểu Lý, tiểu Triệu, đến khách sạn Cẩm Giang thuê ba phòng.”