Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thành phố A đã bước vào mùa đông lạnh giá của tháng Mười Hai, và sẽ càng lạnh hơn nữa khi mặt trời lặn lúc sau năm giờ, gió phương Bắc chỉ cần lướt ngang qua thôi cũng đủ để dập tắt ý định muốn ra ngoài trời của hơn một nửa số người.

Ô tô của Lệ Thủy vẫn còn đang đỗ ở bãi đậu xe của trường, anh chạy thật nhanh đến sân vận động số Một, lao đầu vào cơn gió đang thổi tán loạn những sợi tóc vốn luôn gọn gàng của anh, có vài sợi phủ xuống trán, anh nhìn xuyên qua những sợi tóc rối loạn ấy, nhìn thấy dưới ngọn đèn đường cách đó không xa có một bóng dáng đang thong thả đi qua đi lại.

Cậu mặc áo lông rất dày, cho dù bị gió thổi lạnh ngắt phải xoa xoa tay cũng không chịu rời khỏi ánh đèn mà tìm một góc khuất để tránh gió.

Bởi vì cổng phụ gần nhất của trường đã đóng vào lúc bảy giờ, cho nên Lệ Thủy chỉ có thể lượn vòng quanh con đường ban đầu để đến được cổng chính, hiện tại cũng đã quá bảy giờ bốn mươi từ lâu rồi, trên sân vận động chẳng còn một bóng người nào nữa.

“Hình Chu!”
Người đứng dưới ngọn đèn đường ngẩng đầu lên, sau đó nhìn Lệ Thủy, chờ anh bước tới.

Lệ Thủy sải bước chân dài đi đến, nắm lấy đôi bàn tay đỏ bừng của Hình Chu, cảm nhận cơn lạnh thấu xương chạy thẳng từ tay Hình Chu vào trong tim mình, anh dường như đã quên mất hiện giờ đang ở bên ngoài, cũng tựa như quên đi rằng mới mười tiếng trước thôi, anh đã tự tay mở cửa xe để cho Hình Chu lẻ loi rời đi.

“Lại không chịu đeo khăn quàng cổ và mang bao tay, đã nói bao nhiêu lần rồi, sẽ bị cảm đó có biết không!”
Thân hình cao lớn của Lệ Thủy chắn lấy ngọn gió ùa đến cho Hình Chu, cậu ngắm nhìn Lệ Thủy đang nhíu mày, lắng nghe lời anh khiển trách với giọng điệu hơi nghiêm khắc, sau đó cậu lặng lẽ rút đôi tay đang được Lệ Thủy nắm lấy ra.

“Thầy Lệ, đây là nơi công cộng.


Lệ Thủy sửng sốt, đúng rồi, nơi này là nơi mà lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua, thế nhưng khi anh vừa nhìn thấy bóng dáng cô đơn đứng đón gió của Hình Chu thì đã lập tức theo bản năng mà nắm lấy đôi tay cậu.

“Em nhìn thấy thầy và Tưởng Linh Linh cùng nhau đi ăn, thật ra từ lúc sáu giờ em đã đến nhà hàng Tẩm Viên rồi.


Lệ Thủy vừa định hỏi thì đã bị Hình Chu cướp lời.


Anh đang muốn hỏi tại sao Hình Chu không chạy thẳng đến gặp anh mà lại muốn hẹn nhau ở nơi này, thì chợt nghe thấy Hình Chu nói: “Nhìn thấy bầu không khí giữa hai người ấm áp quá, cho nên em không muốn quấy rầy.


Trong đầu Hình Chu không tự chủ mà nhớ đến gương mặt ửng hồng của Tưởng Linh Linh.

“Trong khoảng thời gian đó có hai lần thầy nhìn xuống dưới bàn, em đã luôn nghĩ rằng là thầy đang chuẩn bị nghe điện thoại.


“Cho nên em muốn đến một nơi xa hơn để chờ thầy.


Hình Chu lại bắt đầu sử dụng từ ngữ bừa bãi rồi, cậu nhìn ở đâu mà thấy “ấm áp” vậy? Những lời nói của Hình Chu không hề liên quan đến nhau, câu trước chẳng ăn nhập gì với câu sau cả, thế mà lại khoét sâu vào trái tim của Lệ Thủy.

Lệ Thủy mấp máy môi, trong khoảnh khắc ấy, anh rất muốn hôn lên đôi môi đang ăn nói lung tung này.

“Suy nghĩ thấu đáo rồi nên muốn về nhà đúng không?” Lệ Thủy hỏi Hình Chu, giọng nói tựa như người lớn đang chất vấn một đứa trẻ mưu toan bỏ nhà ra đi để thể hiện sự phẫn nộ của mình vậy, anh vẫn cho rằng Hình Chu chỉ là đang cáu kỉnh linh tinh với anh mà thôi.

Hình Chu lắc đầu, cậu chẳng biết phải giải thích như thế nào cho Lệ Thủy hiểu là cậu không phải đang cáu kỉnh, nhưng cậu lại càng không có dũng khí để nói lên hai chữ “chia tay”, cho nên cậu chỉ đơn giản là không nói gì cả.

“Em tới đây…” Cổ họng đã bị gió thổi đến mức đau nhức, Hình Chu hắng giọng mà nói rằng: “Em tới đây tìm thầy, là muốn thầy đền tiền hai món trang phục mà thầy đã cắt hỏng cho em.


Lệ Thủy còn tưởng rằng mình đang nghe nhầm, anh nhìn Hình Chu với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Trang phục thủy thủ 450 đồng, còn áo lót thì khá đắt, lúc em mua có giá 2400, lấy thầy 2000 là được rồi.



Hình Chu vẫn đang nói không ngừng, Lệ Thủy cố gắng tìm kiếm trên gương mặt cậu dù chỉ là một biểu cảm khác, thế nhưng cậu vẫn chỉ bình thản mà trình bày.

Lệ Thủy không nói gì nữa, Hình Chu cảm nhận được sự kinh ngạc và nỗi tức giận trong anh, cũng phải thôi, đã ăn chùa mặc chùa của anh hơn hai năm nay rồi, vậy mà giờ còn dám mặt dày tới đây đòi anh đền tiền.

“Giờ thế này, em sẽ trả lại cho thầy số tiền mà lúc trước thầy đã tiêu cho em sau, nhưng thầy có thể trả tiền bồi thường trước được không.


Hình Chu có cảm giác mình bây giờ tựa như một cái máy đang nói trong vô thức, kính cẩn là thế, không biết xấu hổ đến nhường nào, đây là hình thức đối thoại đáng có giữa cậu và Lệ Thủy ư?
“Em đúng là…” Lệ Thủy cắn răng, cơ mặt run lên, từ trước đến nay Hình Chu chưa bao giờ nhìn thấy một Lệ Thủy như thế này, ngay cả hôm phát hiện ra bí mật của cậu, anh cũng không có biểu hiện như vậy, cậu thậm chí còn cảm thấy hơi sợ hãi, sợ rằng Lệ Thủy sẽ đánh cậu.

“Em đúng là bản tính khó dời!”
Bản tính khó dời…
Trong lòng Hình Chu lặp lại giọng nói của Lệ Thủy thêm lần nữa, Lệ Thủy lúc nào cũng là một người nói ít mà sâu sắc, bốn chữ này không phải đúng là dành cho cậu rồi hay sao?
Hình Chu còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng Lệ Thủy đã xoay người đi mất, giống hệt như bóng lưng đêm hôm ấy sập cửa bỏ ra ngoài, là nguội lạnh, là giận dữ.

Lệ Thủy vừa bỏ đi, cơn gió lần nữa tràn vào trong vạt áo của Hình Chu, lạnh tới mức run người.

Xem ra đợt này không thể mua được chiếc váy ngủ lụa kia rồi, cậu thật sự đã có ý định lấy tiền đền của hai món trang phục kia để mua đồ mới, thế mà lại khiến cho mình vừa xấu hổ vừa khó chịu.

Hình Chu đi dạo vu vơ quanh khuôn viên trường, Đại học Bách Khoa thành phố A là một trong số những trường đại học bách khoa tốt nhất cả nước, ở đây có những khu vườn đẹp nổi tiếng khắp tỉnh, cậu dường như đã được trải qua khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất ở đây, từ đầu tháng Chín năm ấy, Lệ Thủy đã bắt đầu lọt vào trong tầm ngắm của cậu rồi…
Không thể phủ nhận rằng việc làm học trò của Lệ Thủy là quá vất vả, cho dù chỉ làm thí nghiệm với một sinh viên chưa tốt nghiệp, anh cũng sẽ đích thân giảng dạy và đưa ra những yêu cầu nghiêm khắc, thay vì giao đồ án tốt nghiệp cho nghiên cứu sinh của mình như các giáo sư khác.


Đối với Hình Chu mà nói, những cái “vất vả” này cũng chỉ đơn giản là niềm vui cậu góp nhặt được mà thôi, cậu thậm chí còn cố ý phạm phải một ít lỗi sai đơn giản để được Lệ Thủy chú ý và hướng dẫn.

Cậu vẫn còn nhớ như in phản ứng của Lệ Thủy khi ban đầu cậu cố ý làm hỏng đến bốn ống mẫu thử liên tiếp, Lệ Thủy trước hết rất nghiêm túc mà giải thích phương pháp cụ thể làm sao để đổ đầy các ống mẫu cho cậu hiểu, sau đó yêu cầu cậu tự thao tác lại lần nữa trước mặt anh, mà đến lần này lại có hiệu quả tốt đến mức đáng ngạc nhiên, không những không làm hỏng các ống mẫu thử mà còn đổ đầy gần như hoàn hảo, nét mặt của Lệ Thủy cũng thoáng thư giãn hơn.

Chỉ với sự thay đổi nhỏ nhoi trên khuôn mặt của anh như thế cũng đã đủ khiến cho Hình Chu phấn khởi hết mấy ngày liền.

Hình Chu bắt đầu chính thức theo đuổi Lệ Thủy vào tháng Mười Hai năm nhất, tuy nhiên, có lẽ cậu là người theo đuổi ngốc nghếch trên nhất thế gian này, với một đối tượng đặc biệt như Lệ Thủy, cậu lại cứ thế mà lôi thẳng người ta vào nhà vệ sinh của phòng thí nghiệm, sau đó nói với anh rằng: “Thầy Lệ, em có thể thích thầy được hay không”
Có thể tưởng tượng ra được phản ứng của Lệ Thủy khi ấy, đầu tiên là anh sửng sốt, sau đó chân mày dần dần nhíu chặt, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tươi cười của Hình Chu, Hình Chu tuy ngoài mặt thì cười, nhưng thực ra trong lòng đang run tựa như sấm dậy.

Lệ Thủy đáp lại bằng ba chữ: “Cút ngay đi.


Sau đó Hình Chu ỉu xìu mà cút đi thật, dù cho Lệ Thủy không bảo cậu cút thì cậu cũng sẽ tự động chạy đi, suy cho cùng đã nói ra lời tỏ tình đáng xấu hổ đến như vậy, làm sao cậu còn dám mặt dày mà tiếp tục đứng ở đây kia chứ.

Hình Chu giống như bị tiêm máu gà mà lao thẳng từ tòa nhà Viện Vật Liệu ra bờ hồ Vọng Thư, nhìn xuống ánh trăng trên mặt nước mà hét lớn một tiếng, đúng lúc đó có một làn gió nhẹ thổi ngang qua, ánh trăng chợt vỡ tan ra tựa như đang trả lời cậu vậy.

Lúc này đã là chín giờ rưỡi tối, không khí ở hồ Vọng Thư khá lạnh, ngay cả những đôi bạn trẻ thích hẹn hò trong đêm cũng không có ai dám tới đây, thế nhưng Hình Chu vẫn ngồi trên bậc thềm của hồ suốt cả đêm mà nghĩ tới Lệ Thủy.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Hình Chu xách cái đầu hoa mắt ù tai trở lại ký túc xá, trên đường về cậu gặp được hai người đàn anh chung phòng nhưng cũng không thể phản ứng kịp mà chào hỏi.

Sau hôm đó, Hình Chu bị sốt suốt hơn một tuần lễ, từ sốt nhẹ chuyển sang sốt cao rồi lại sốt nhẹ khiến cho cậu gần như bay màu luôn nửa cái mạng, thế nhưng điều khiến cậu lo lắng nhất chính là không được làm thí nghiệm cùng với thầy Lệ nữa, trước kia cậu thường đến phòng thí nghiệm ngồi ngu người hết ba tiếng mỗi ngày, thấy sức nóng còn sót lại của lời tỏ tình sắp tiêu tan, Hình Chu chỉ có thể vùi mình trên giường mà lo lắng suông.

Ngày đầu tiên khi Hình Chu không đến, Lệ Thủy cũng không lấy gì làm lạ, dù sao thì cậu cũng đã nói ra mấy lời trái với luân thường đạo lý đến như vậy, nên cho cậu một ngày để suy ngẫm thì sẽ tốt hơn, hôm sau không thấy Hình Chu đến, Lệ Thủy cũng chỉ thoáng để ý mà thôi, thế nhưng suốt cả một tuần không thấy cậu đến báo cáo, hơn nữa trong tiết Vật Lý Polyme cũng chẳng hề thấy tăm hơi, Lệ Thủy bỗng thấy có hơi tức giận, anh ghét nhất là loại người làm việc không thống nhất, đặc biệt là khi đã lựa chọn dấn thân vào ngành khoa học, chưa kể Hình Chu còn là một sinh viên mà anh đang có ý định tập trung bồi dưỡng thêm.

Anh gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn của Hình Chu để tìm hiểu tình hình thì mới biết hóa ra Hình Chu đã bị sốt mãi không hạ suốt một tuần nay rồi, và ngày Hình Chu xin nghỉ ốm chính là sau cái ngày mà anh đã đuổi cậu đi.

Alex có vẻ hơi bối rối trước chuyến viếng thăm đột ngột của Lệ Thủy, người thường ngày miệng mồm sắc sảo như hắn đột nhiên trở nên lắp bắp.

“Thầy… Thầy Lệ, Hình Chu, cậu ấy… đang nằm ở trên giường.



Lệ Thủy bước đến bên giường của Hình Chu, Hình Chu ngủ ở giường dưới, anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu lộ ra bên ngoài chăn bông, đôi mắt nhắm chặt, hai gò má ửng hồng, mồ hôi lấm tấm trên thái dương, chỉ nằm lặng im chứ không hề có sức sống như mọi ngày.

“Trò ấy làm sao vậy?”
“À… thì, tuần trước có một đêm Hình Chu không về ký túc xá, hôm sau khi quay về thì lại lên cơn sốt cao, có hỏi cậu ấy cũng không chịu nói là mình đã đi đâu và làm gì cả.

” Alex nhìn Lệ Thủy với đôi mắt bừng sáng.

Mẹ nó đẹp trai quá đi mất, bà đây nhất định phải lên giường cùng với thầy ấy!
“Trong phòng có người đi suốt đêm không về, các trò là bạn cùng phòng với nhau, thế mà lại chẳng một có ai thông báo cho giáo viên hướng dẫn để đi tìm cả, nội quy của trường trong mắt các trò chỉ đều là để trưng cho vui thôi hay sao?” Giọng điệu của Lệ Thủy rất nghiêm khắc, giống hệt với khi phê bình sinh viên đến trễ trong giờ học vậy, thế nhưng dường như lại có vẻ hơi khang khác đôi chút.

Alex không tự chủ mà cong ngón tay hoa lan rồi vò vò vạt áo (*), một Lệ Thủy như vậy làm cho đôi chân của hắn mềm nhũn hết cả ra, bọn họ đang đứng gần nhau đến thế, hắn ngửa đầu nhìn lên khuôn mặt vô cảm của Lệ Thủy, suýt chút nữa là đã thổ lộ hết lời trong lòng ra khỏi miệng.

Tiếp đó đã đến giờ Alex phải lên lớp.

Hình Chu mơ mơ màng màng, cậu nằm mơ thấy có một người đang cầm dao đuổi giết cậu, khi đã cùng đường thì nhìn thấy Lệ Thủy đứng ở cách đó không xa, cậu muốn lao vào trong vòng tay anh, nhưng ngay trong khoảnh khắc khi cậu vừa chạm vào thì Lệ Thủy lại biến mất.

Hình Chu từ từ tỉnh lại, khàn giọng mơ mơ màng màng nói: “Cho tớ cốc nước.


Sau đó có một bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh đưa đến cho cậu một cốc nước ấm, cậu nhìn vào bàn tay ấy, trong lòng tựa như có tiếng sấm rền vang, sau đó cậu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Là thầy Lệ!

• Chú thích:
– (*) Chính là bàn tay “Lan hoa chỉ” (兰花指) đó.

.


Nhấn Mở Bình Luận