Dịch: Kemkensi
Biên: Lạc Đinh Đang***
Đinh Diên thở hổn hển, Ninh Thư bỏ muỗng xuống: “Để con đi làm hợp đồng.”
Ninh Thư tới phòng sách lấy bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đã đóng dấu ra.
Sau đó cầm bút đi xuống lầu.
Sắc mặt Đinh Diên rất kém, Ninh Thư đưa hợp đồng cho mẹ Đinh, mẹ Đinh ký tên cái rẹt.
Sau đó đẩy hợp đồng đến trước mặt Đinh Diên, Đinh Diên cầm bút, lúc sắp ký tên lại thả bút xuống.
Mẹ Đinh trào phúng hỏi: “Sao, đổi ý rồi à?”
Đinh Diên nói: “Nếu tôi chuyển nhượng cổ phần cho bà xong, bà không chịu ly hôn với tôi thì phải làm sao?”
“Ba à, trong này đã viết sẵn điều kiện ly hôn, hay ba muốn con làm thêm một bản ly hôn nữa?” Ninh Thư hỏi.
“Mày tích cực thật đấy.” Giờ Đinh Diên nhìn ai cũng không thấy vừa mắt.
“Lúc trước ba bắt con khuyên mẹ ly hôn, con nghe lời ba đi khuyên nhủ rồi đó thôi, giờ hai người ly hôn, con không gây chuyện ầm ĩ, suy nghĩ chín chắn cẩn thận, xong giờ ba quay ra trách con à?”
“Con thấy con khó làm người trước mặt ba quá.” Ninh Thư bất lực lên tiếng.
Đinh Diên nhìn vẻ ấm ức tủi thân của Ninh Thư, rất muốn đánh cô.
Nói khuyên xong khuyên thành kết quả này đây, bay mọe nó mất 30% cổ phần trong tay lão rồi.
Nhưng nếu giờ lão không ly hôn, bên Bạch Hàn Mặc lại sẽ hối thúc.
Nói rằng sau khi Đinh Ngưng Điệp xuất viện, Bạch Hàn Mặc sẽ gấp rút chuẩn bị kết hôn ngay.
Vì vậy, vấn đề thân phận của Đinh Ngưng Điệp cần phải giải quyết gấp.
Tuy Đinh Diên bất ngờ, nhưng thấy Bạch Hàn Mặc để ý đến con gái mình như vậy, tất nhiên vẫn hân hoan sung sướng.
Nhưng mất đi 30% cổ phần, trái tim Đinh Diên giống như bị dao nhọn xẻo từng miếng.
Sợ mòn giày thì sao tìm được ổ sói.
“Thất thần cái gì, còn không mau đi chuẩn bị đơn ly dị đi.” Đinh Diên quát Ninh Thư.
Ninh Thư chuẩn bị hai tờ đơn ly hôn, mẹ Đinh cùng Đinh Diên đồng thời ký vào giấy chuyển nhượng cổ phần và giấy thỏa thuận ly hôn.
Giờ phút này mẹ Đinh chính thức ly hôn với Đinh Diên.
Ninh Thư lén thở phào nhẹ nhõm, trong tay mẹ Đinh lúc này giữ không ít tài sản, đã nắm được chút ít sức mạnh trong tay.
Đinh Diên lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: “Chừng nào bà dọn ra ngoài?”
Mẹ Đinh cất giấy tờ, không thèm nhìn Đinh Diên nói: “Lập tức dọn đi ngay.”
Nói xong, mẹ Đinh đứng dậy gói ghém tất cả đồ đạc của mình, trang sức châu báu, thứ đáng giá đều thu hết, ngay cả chai sữa tắm hay lọ tẩy tế bào chết cũng mang đi hết.
Không chỉ thế mẹ Đinh còn cắt nát chăn đệm ga trải giường, đập phá sạch đồ nội thất cồng kềnh.
Đinh Diên nghe tiếng động, chạy lên lầu thì thấy phòng ốc lung tung rối loạn, xoa xoa chân mày: “Có thể đừng như vậy được không?”
“Mấy thứ này là do tôi bày trí lúc rảnh, điên đâu mà để ả đàn bà kia dùng đồ của tôi.”
“Bà thích làm gì thì làm.” Đinh Diên phất phất tay, lão vốn chẳng trông cậy vào chuyện mẹ Đinh sẽ đối xử dịu dàng nhu mì với lão.
Ninh Thư cũng thu dọn đồ đạc, kéo vali đi xuống lầu với mẹ Đinh.
“Mày cũng muốn đi?” Đinh Diên hỏi Ninh Thư.
“Đương nhiên con phải theo mẹ con rồi, chẳng lẽ con còn phải ở lại đây sao?” Ninh Thư nhún vai, nắm tay mẹ Đinh, kéo vali, ngẩng đầu ưỡn ngực đi khỏi sảnh lớn.
Không như trong cốt truyện, bị người ta đuổi ra ngoài, mặt mày xám xịt rời đi.
Ninh Thư tới gara lấy xe, chở mẹ Đinh đến căn nhà thuê.
“Giờ trong tay mẹ con mình có bao nhiêu cổ phần rồi ạ?” Ninh Thư hỏi mẹ Đinh.
“Ít hơn ba con rất nhiều, người nắm nhiều cổ phần công ty nhất là ba con, còn lại thì phân tán rải rác trong tay các đại cổ đông khác.”
“Cổ phần chúng ta mua được đều là của những cổ đông nhỏ mà thôi.”
“Cứ tích tiểu thành đại mẹ ạ.” Ninh Thư thoải mái nói: “Nói nữa, không phải ba còn cho chúng ta một tờ chi phiếu sao?”
“Tiền này chắc chắn có thể mua thêm không ít cổ phần đâu.”
“Nếu còn không được, vậy trực tiếp thu mua từ cổ đông phổ thông, tuy ít ỏi không được bao nhiêu, nhưng có còn hơn không.”
Mẹ Đinh cười bảo: “Có thể moi tận 30% cổ phần trong tay cha con đã không dễ rồi.”
“Chừng này tiền đủ để cho hai mẹ con ta an cư lạc nghiệp.”
Ninh Thư gật đầu, ít nhất sẽ không giống cốt truyện, nghèo túng chán chường.
Ninh Thư và mẹ Đinh ở nhà thuê.
Phòng rất lớn, đầy đủ tiện nghi.
Tuy nhiên mùi thuốc đông y khá nồng, vừa vào cửa đã ngửi thấy.
“Ngày nào con cũng ở đây nghịch mấy thứ này hả?” Mẹ Đinh nhìn đống chai lọ hũ gốm.
“Đúng vậy, mẹ nhìn sắc mặt của mẹ mấy ngày nay không phải tốt hơn rất nhiều sao.”
Sau khi Đinh Diên và mẹ Đinh thuận lợi ly hôn, Đinh Diên nói chuyện này cho Đinh Ngưng Điệp đang nằm viện biết đầu tiên.
Rồi bảo ông ta muốn kết hôn với mẹ Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp mở to đôi mắt long lanh, mới đầu là sửng sốt, ngay sau đó thì vui đến bật khóc.
“Cuối cùng mẹ con cũng chờ được ngày này, cảm ơn ba.” Đinh Ngưng Điệp vừa khóc vừa cười, vui đến mất kiềm chế.
Đinh Diên nhìn bộ dạng của Đinh Ngưng Điệp mới cảm thấy 30% cổ phần của mình không bị lãng phí.
Không phải Đinh Diên đang trông cậy vào Đinh Ngưng Điệp có thể giúp nhà họ Đinh sao?
Đinh Diên thở dài nói: “Chẳng qua bọn họ đã lấy mất 30% cổ phần, cổ phần này ban đầu ba tính để làm của hồi môn cho con đó.”
Đinh Ngưng Điệp bĩu môi: “Hai người kia thật không biết điều, ba à, hai người đó đang lợi dụng lúc người ta khốn khó mà lấy lợi thất đức.”
“Ba biết, nhưng nếu ba không đáp ứng, thì hai người kia sẽ liều chết ăn vạ không ly hôn.”
“Ba không thể để con mang tiếng con riêng gả cho Bạch Hàn Mặc được.”
“Mấy năm nay ba biết con đã chịu nhiều buồn tủi, sau này phải sống thật hạnh phúc với Bạch Hàn Mặc đó, biết chưa.”
“Cảm ơn, cảm ơn ba.” Đinh Ngưng Điệp cảm động tới mức khóc lóc thảm thiết.
Đinh Ngưng Điệp thấy hạnh phúc của đời người cùng lắm cũng chỉ được thế này thôi.
Mẹ cuối cùng đã có thể gả cho ba, cô ta cũng gặp được người đàn ông của đời mình.
Tâm tình Đinh Ngưng Điệp rất tốt, cảm giác thân thể ổn hơn nhiều rồi, không muốn ở bệnh viện nữa.
Đã tháo bột bó gãy chân, chân cũng ổn, tuy vẫn đau nhức mơ hồ nhưng có thể chịu đựng được.
Hơn nữa vẫn còn ngồi xe lăn dưỡng thương.
Tuy chân bị thương nhưng đổi lại mẹ và ba kết hôn.
Đinh Ngưng Điệp sờ chân của mình, thấy hơi hối hận.
Không nằm trên giường thì lại phải ngồi trên xe lăn, tâm lý Đinh Ngưng Điệp bị phủ một tầng bóng ma.
Đinh Ngưng Điệp thử đứng lên, nhưng mới đi vài bước đã thấm mệt, khi đi lại thì lại thấy hơi đau.
Bác sĩ bảo miệng vết thương chưa khép lại, phải tĩnh dưỡng nhiều.
Lòng Đinh Ngưng Điệp càng hụt hẫng hơn, thầm oán hận chuyện mẹ Đinh đẩy mình ngã xuống lầu.
Cũng hối hận vì đã tiếp cận mẹ Đinh.
Nội tâm Đinh Ngưng Điệp sinh oán khí, cô ta chủ động gọi điện thoại cho Bạch Hàn Mặc, ngầm nói chân của mình có khả năng lưu lại di chứng.
Làm nũng hỏi có khi nào Bạch Hàn Mặc nghe thấy vậy sẽ bỏ rơi mình hay không.
Bạch Hàn Mặc nghe nói chân Đinh Ngưng Điệp có khả năng sẽ lưu lại di chứng, bắt đầu nhăn mặt khó chịu.
Muốn tới gây phiền toái cho nhà họ Đinh.
Kết quả khi hắn tới nhà họ Đinh, thì nghe tin ‘bị can’ đã bỏ của chạy lấy người.
Ngay cả chính Đinh Diên cũng không biết mẹ Đinh đang ở chỗ nào.
Bạch Hàn Mặc ngồi trên sô pha, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, người sống chớ lại gần.
Đinh Diên cảm thấy bản thân lúc này rơi vào tình huống khó xử.
Lão giờ có muốn làm gì cũng thành sai trong mắt thằng con rể quý hóa này.