Ngọc Lưu Li muốn trừng phạt Ninh Thư vì không nghe lời, nhưng lại sợ Ninh Thư nổi lòng phản kháng.
Vốn dĩ hiện tại đã không tình không nguyện.
Ai bảo hắn là chỉ khổng tước thần thú chứ.
Đầu Ninh Thư có chút ẩn ẩn đau, hiển nhiên là Ngọc Lưu Li muốn lợi dụng khế ước để trừng phạt nàng.
Nhưng không biết sao lại thôi không niệm nữa.
Nói thật, loại trừng phạt này khiến trái tim Ninh Thư phải băng giá, linh hồn giống như bị xé rách.
Tùy thời đều có thể tan thành mây khói.
Trong lòng Ninh Thư nặng trĩu nhìn thứ nhỏ như hạt gạo trong ý thức hải.
Có phải chỉ cần xoá được thứ này trong đầu, là có thể thoát khỏi khế ước hay không.
Ngọc Lưu Li đang đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn Ninh Thư nói: "Ngươi không cần nghĩ đến chuyện thoát khỏi khế ước, ngươi không thoát được đâu."
Ninh Thư:......
Này nha sao biết chắc như vậy.
"Làm ơn từ nay về sau ngươi không cần nghĩ về chuyện đó mãnh liệt như vậy, ta có thể cảm giác được, chút ý niệm phản bội của ngươi, ta đều có thể cảm giác được." Ngọc Lưu Li nói.
Ninh Thư:......
Ta có thể nói cái gì đây, quả thực là xôn xao cẩu.
Một chút riêng tư cũng không có, đến nghĩ cái gì vị chủ nhân Ngọc Lưu Li cũng đều có thể cảm giác được.
Còn có nhân quyền hay không nha, khó trách người ủy thác luôn nghĩ mọi cách để giải trừ khế ước .
Nghĩ mọi cách để được tự do.
Không chỉ bị khống chế tánh mạng, mà ngay cả tư tưởng cũng bị khống chế.
Thật mẹ nó làm người ta chịu không nổi.
Nếu vốn dĩ người ủy thác là một nô ɭệ, thì còn có thể hiểu được, nhưng người ủy thác nguyên bản là một thần thú tự do cường đại.
Đã từng có được thứ gì đến khi bị tước đoạt, mới là sự tình thống khổ nhất.
Sắc mặt Ninh Thư không tốt, hỏi: "Có phải ta nghĩ cái gì ngươi cũng đều biết hay không?"
"Cũng không phải là như vậy, nhưng nếu ngươi muốn đả thương đến ta, phản bội ta, trong nháy mắt ta đều có thể cảm giác được, cho nên, không cần ám chọc chọc mà qua mặt ta làm chuyện xấu." Ngọc Lưu Li khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm mà nhìn sắc mặt như bị táo bón của Ninh Thư.
Thật không dễ dàng, rốt cuộc cũng có lúc hoà được một ván với chỉ hoa khổng tước này.
Nhưng qua hai đời cho tới nay, chỉ khổng tước này lại là nam nhân đẹp nhất mà Ngọc Lưu Li từng thấy.
Chỉ cần đối mặt với khuôn mặt như vậy, cũng đã khiến cho nhân sinh giận không nổi.
Ninh Thư trợn trắng mắt, quả thực.
Ninh Thư liền không thể nghĩ tới việc gϊếŧ chết Ngọc Lưu Li, bởi vì còn chưa có gϊếŧ Ngọc Lưu Li, thì đã bị lực lượng pháp tắc mạt sát.
Cho dù phải đối phó với Ngọc Lưu Li, cũng phải chờ đến khi khế ước được giải trừ lại nói.
"Ân hừ, vừa rồi ngươi lại muốn gϊếŧ ta, phản bội ta có phải hay không, ta vừa cảm giác được." Ngọc Lưu Li nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư:......
Hảo khó chịu, phi thường khó chịu.
Ngọc Lưu Li nhìn thấy Ninh Thư ăn mệt, nhịn không được cong cong khóe miệng.
Hoa khổng tước ngạo kiều.
Ngọc Lưu Li chậm rãi đi tới một vùng núi non, vừa tu luyện vừa tìm kiếm thiên tài địa bảo.
Đến tối, Ngọc Lưu Li sẽ cởϊ qυầи áo tắm ở trong hồ nước.
Ninh Thư liền nằm trên cành cây bên cạnh hồ nước.
Sau đó nhìn cả người Ngọc Lưu Li trần trụi từ trong nước đi ra, da thịt như ngọc, phập phồng quyến rũ, tóc đen như mực.
Ngọc Lưu Li là một đỉnh đỉnh mỹ nhân.
Ngọc Lưu Li thong thả ung dung mặc quần áo xong, nhìn về phía Ninh Thư đang ngốc trên cây, "Xem đủ rồi chứ."
Ninh Thư mặt vô biểu tình, "Xem đủ rồi."
Đều là nữ nhân, xem một chút có sao đâu.
Đến nam nhân ta còn đã xem qua, nói gì tới nữ nhân.
Giờ nếu mà muốn xem nam nhân, trực tiếp cởi đai lưng ra là được.
Ninh Thư tưởng tượng qua như vậy, đột nhiên cảm thấy như đang dâʍ ɭσạи thân thể này.
Trước kia nghe Hương Nam Phong nói có nam nhiệm vụ giả thích xuyên vào thân thể nữ nhân, dâʍ ɭσạи thân thể nữ hài tử, vậy nàng giờ là đang dâʍ ɭσạи nam nhân sao?
Ninh Thư thầm niệm một tiếng A di đà phật, không tức vị sắc, sắc tức vị không......
Ngọc Lưu Li không nghĩ tới mình cư nhiên bị một con hoa khổng tước đùa giỡn.
Còn phi thường ngay thẳng mà trả lời, khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.
Cũng nhờ Khổng Lâm lớn lên có một gương mặt đẹp, nếu là một tên đáng khinh chút, hiện tại Ngọc Lưu Li đã phế Ninh Thư rồi.
Ninh Thư sờ sờ mặt mình, lần đầu tiên cảm giác được chỗ tốt của giá trị nhan cao.
Sau khi tắm xong Ngọc Lưu Li ăn một chút trái cây liền bắt đầu tu luyện.
Những trái cây này là do chính Ngọc Lưu Li tự tìm, ngày thường Ngọc Lưu Li đều không thể sai sử được Ninh Thư.
Nên dứt khoát từ bỏ, chuyện gì có thể tự mình làm thì làm, cũng lười đến kêu Ninh Thư.
Ninh Thư cùng Ngọc Lưu Li an tường không có việc gì, Ngọc Lưu Li tu luyện, còn Ninh Thư vẫn luôn cân nhắc dị vật trong ý thức hải của mình.
Làm thế nào để có thể giải quyết thứ nhỏ như hạt gạo này.
Cảm giác thứ này là thứ đang khống chế vận mệnh của nàng, nhìn trộm nội tâm nàng.
Nếu tiến vào nhiệm vụ trước khi khế ước được thành lập thì tốt rồi, trực tiếp xả một móng vuốt phế Ngọc Lưu Li đi.
Vấn đề là quán tính cốt truyện rất cường đại.
Thời điểm Ninh Thư xuyên tới, đã bị khế ước rồi, đã bị mang lên gông xiềng.
Ninh Thư dùng tinh thần lực của mình chậm rãi bao vây lấy hạt gạo.
Nhưng chỉ mới vừa tiếp xúc, đã bị bắn ngược trở lại.
Linh hồn bị chấn động, khiến mọi thứ trước mắt Ninh Thư biến thành màu đen.
Quá cường đại.
Ninh Thư liều mạng xoa xoa đầu mình, đau quá đau quá.
Linh hồn suy yếu lại thống khổ.
Ninh Thư có điểm sợ hãi, linh hồn của nàng rất cường đại, nhưng khi đối mặt với thứ này, đều khiến cho linh hồn của nàng như bị xé rách.
Nếu là người ủy thác, chỉ sợ cũng muốn hồn phi phách tán.
Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thứ này dần dần xâm chiếm ý thức hải của mình, khống chế được chính mình.
Đây là Thiên Đạo pháp tắc, cãi lời không được.
Có biện pháp nào, hay tài phép nào giải quyết được thứ này hay không?
Ninh Thư mệt mỏi nằm ở trên cành cây, cảm giác bị khống chế như vậy thật sự khó chịu a.
Linh hồn mệt mỏi làm Ninh Thư vẫn không thể xốc lên tinh thần.
Linh hồn giống như bị thương.
Ngọc Lưu Li nhìn đến bộ dáng chán nản của Ninh Thư, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Tâm tình khó chịu, không cần chọc ta." Ninh Thư nói thẳng.
Ngọc Lưu Li:......
Vì cái lông gì mà luôn nàng cảm thấy thần thú khế ước của mình như bị mất cân bằng nội tiết tố vậy.
Ngọc Lưu Li tiếp tục du đãng trong vùng núi non, ỷ vào có uy áp của Ninh Thư, nên thu nhặt được không ít thứ tốt.
Còn phát hiện ra một nơi kỳ lạ, nhìn giống như huyệt mộ của một cao nhân nào đó.
Ninh Thư:......
Người ủy thác sống trong phiến núi non này lâu như vậy, cũng chưa từng phát hiện có nơi này.
Kỳ thật cũng không phải là mộ địa (hay huyệt mộ), mà là một bãi chiến trường.
Phỏng chừng đã trải qua năm tháng lâu dài, nên đã hình thành một cái hang động ngầm.
Có thi thể người, còn có thi hài của động vật to lớn, hiển nhiên là cảnh tượng nhân thú đánh nhau.
Ngọc Lưu Li nhặt binh khí rơi trên mặt đất lên.
Binh khí có chút bị phong hoá, có vài món binh khí còn có thể dùng được.
Ninh Thư nhìn đến một khối thi cốt ngồi ở bên kia, khối thi cốt này không hề giống với những khối thi cốt khác biến thành bạch cốt.
Mà làn da bị hong gió, mơ hồ bảo lưu lại được bộ dáng lúc sinh thời.
Thi cốt này vẫn còn đang nắm lấy trường mâu, trông rất hùng hổ.
Cho dù đã chết rất lâu rồi, nhưng hơi thở tàn lưu vẫn khiến Ninh Thư không thoái mái, bởi vì hắn rất cường đại.
Hoàn toàn ngăn cản được nàng, người này lúc sinh thời rất cường đại nha.
Nhìn chung quanh có nhiều bạch cốt chồng chất như vậy, đều là thi hài động vật có hình thể cực lớn.
Hơi thở còn tàn lưu lại của những thi hài đó càng áp lực linh hồn của Ninh Thư.
Chứng tỏ lúc còn sinh thời đều là những thần thú cường đại hơn Ninh Thư rất nhiều.
Nơi này khẳng định đã diễn ra một trận chiến kinh thiên động địa.