Trừ phi gia chủ Ngọc gia Ngọc Hùng Phi nguyện ý vì Ngọc Linh Lung trả giá đại giới, mà được đến thần đan có thể chữa trị đan điền.
Nhưng mà đại giới quá lớn, có cái tài nguyên này, thì đều có thể một lần nữa bồi dưỡng ra một cường giả khác.
Ninh Thư lắc lắc đầu, nhìn Ngọc Lưu Li trên lôi đài.
Đây là tư phong của người chiến thắng.
Ninh Thư cũng không còn có hứng thú tiếp tục xem thi đấu, thay vào đó lại tìm một nơi u tĩnh nằm ở trên cây.
Lại bắt đầu chiến đấu với tiểu cầu ở trong đầu, kết quả đau đến nỗi nhảy từ trên cây xuống.
Ai u ngọa tào, thật thống khổ.
Đầu Ninh Thư trống rỗng, liền tự hỏi nếu không có năng lực chống đỡ.
Ninh Thư sợ rằng đã lăn lộn rớt từ trên cây xuống, linh hồn đã thật sự muốn tan.
Ninh Thư chỉ có thể dừng lại, đợi lát nữa sẽ cùng Ngọc Lưu Li thử một chút.
Đầu tàu Ngọc Lưu Li gương mẫu, trực tiếp xử lý đối thủ, đạt được danh xưng đệ nhất.
Được thưởng một lọ đan dược, còn có thêm một vũ khí mới, chính là được tiếp cận tới vũ khí Thần Khí.
Trên đường về nhà, Ninh Thư thấy tâm tình Ngọc Lưu Li không tồi, vì thế thử nói: "Ngọc Lưu Li, ta muốn cùng ngươi thương lượng một việc?"
"Ngươi nói." Ngọc Lưu Li gật gật đầu.
"Thời điểm chúng ta khế ước ấy, chính là cái chủ tớ khế ước, ta tốt xấu gì cũng là một thần thú, hiện tại cư nhiên thành người hầu, nên ta muốn thay đổi khế ước, cải biến thành Bình Đẳng khế ước, thế nào?"
Nếu biến thành Bình Đẳng khế ước, cùng lắm thì cứ mạnh mẽ giải trừ khế ước, chịu một chút phản phệ, hao tổn tu vi.
Nhưng mà tu vi có thể một lần nữa tu luyện lại, chỉ cần có thể thoát khỏi khế ước, thì điểm đại giới này vẫn có thể trả giá.
Ngọc Lưu Li nhìn lướt qua Ninh Thư, biểu tình nhàn nhạt, nói: "Đến tận bây giờ trong lòng ngươi vẫn đánh bàn tính sao."
"Nói nữa, muốn một lần nữa khế ước lại liền phải giải trừ khế ước hiện tại, kỳ thật ngươi muốn gạt ta giải trừ khế ước có phải không?"
"Một khi giải trừ, ngươi liền gϊếŧ chết ta." Ngọc Lưu Li nhìn Ninh Thư, "Ngươi cảm thấy ta ngu như vậy sao, ngươi cảm thấy ta rất muốn giữ ngươi lại bên người sao, giữ chân người một lòng mang ý xấu?"
Ngọc Lưu Li đối với thực lực của mình vẫn có nhận thức rất rõ ràng, tuy rằng có thể đánh bại những người trong học viện, nhưng nếu cùng so với thần thú thì vẫn kém hơn quá nhiều.
"Ngươi cảm thấy ta rất muốn giữ ngươi bên người sao, ngươi cũng quá xem trọng chính mình đi."
"Có thể ngươi là thần thú, nhưng ta thật ra cũng không để ngươi vào mắt, nói chung rồi sẽ có một ngày, ta so với ngươi cường đại hơn, mà ngươi có muốn cũng với không tới."
Ninh Thư: Vậy ngươi thật ra chỉ cần thả ta ra nha......
Thao tác sinh mệnh này của ta, không khác nào ngươi coi thường ta, cũng không sai.
Biết ngươi về sau sẽ cường đại.
"Đó chính là loại khế ước không thể thay đổi đúng không?" Ninh Thư hỏi.
"Nếu biểu hiện của ngươi tốt, ta có thể suy xét suy xét thay đổi lại, nhưng mà hiện tại với loại thái độ này của ngươi, ta sẽ không thay đổi." Ngọc Lưu Li nói thẳng.
Ninh Thư thực khó chịu, vẻ mặt cũng khó chịu.
"Cho dù ngươi có bất mãn với ta, nhưng ngươi lại không thể làm gì được ta, cho nên, vẫn nên hảo hảo ngẫm lại đi, làm được sự tình mà một thần thú nên làm, ta sẽ suy xét đến việc thay đổi khế ước."
Ninh Thư nhấc môi lên ha hả một tiếng, chờ mong Ngọc Lưu Li thay đổi khế ước, còn không bằng nàng tự mình giải quyết tiểu cầu trong ý thức hải.
Bảo Ngọc Lưu Li thay đổi khế ước, so với giải quyết tiểu cầu trong ý thức hải còn bất khả thi hơn.
Nếu Ngọc Lưu Li đi không được con đường này, Ninh Thư liền hoàn toàn hết hy vọng.
Về sau không bao giờ nhắc đến chuyện thay đổi khế ước nữa.
Thay đổi khế ước còn không thể làm được thì đừng nói gì tới giải trừ khế ước.
Xe ngựa ngừng trước cửa Ngọc gia, Ngọc gia đã thực loạn.
Vì Ngọc Lưu Li đã hủy hoại căn cơ tu luyện của Ngọc Linh Lung, nên đã khiến Ngọc Hùng Phi rất tức giận.
Ngọc Hùng Phi nhìn Ngọc Lưu Li là một bộ dáng luôn ngạnh cổ, không sợ trời không sợ đất, thì nhịn không được mà nói: "Nó là tỷ tỷ của ngươi, làm gì đến nỗi hủy hoại đan điền của nó."
Ngọc Linh Lung cũng là người mà Ngọc gia tỉ mỉ bồi dưỡng, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì chính là lực lượng cường đại tương lai của Ngọc gia.
Bây giờ bị hủy, thành ra tất cả tài nguyên lúc đầu bỏ ra đều uổng phí.
Hơn nữa, còn là tỷ muội tương tàn, đây mới là sự tình khiến người ta phải nén giận, đến một cái cơ hội báo thù để phát tiết cũng không có.
Nếu xử phạt Ngọc Lưu Li, vì đã hủy hoại đan điền của Ngọc Linh Lung, thì tổn thất vẫn là Ngọc gia.
"Nga, giờ mới nhắc tới vai vế tỷ muội, lúc trước khi nàng ta khi dễ chất nhi, thời điểm muốn gϊếŧ chất nhi, sao nàng ta không nghĩ tới chất nhi là muội muội của nàng ta?" Ngọc Lưu Li châm chọc nói.
Ngọc Hùng Phi nhìn Ngọc Lưu Li, khuôn mặt trong nháy mắt già đi rất nhiều, cảm giác hơi có chút tâm lực tiều tụy.
"Ngươi cũng thật tàn nhẫn, cho dù là báo thù cũng không đến mức hủy hoại căn cơ tu luyện của tỷ tỷ ngươi, đây chính là loại cừu hận không chết không ngừng." Ngọc Hùng Phi nhìn Ngọc Lưu Li bằng ánh mắt lạnh nhạt.
"Tổ phụ như ta cũng là đại nghịch bất đạo, bỏ qua ngươi, để ngươi bị người ta khi dễ, ngươi cũng gϊếŧ ta đi, hoặc là hủy hoại căn cơ tu luyện của ta luôn đi."
Ngọc Lưu Li nhíu nhíu mày, "Muốn lấy bối phận ra để áp bách ta sao, nếu đã là trưởng bối, nhưng có được bộ dáng của trưởng bối sao, trưởng bối không từ (từ ái), còn trông cậy tiểu bối phải hiếu thuận sao?"
"Hiện tại Ngọc Linh Lung bị ủy khuất, người liền muốn tìm công đạo cho nàng ta, trong khi chất nhi phải chết nơi núi non, như thế nào lại không thấy người thay chất nhi nói một câu công đạo." Ngọc Lưu Li đầy mặt châm chọc.
Ngọc Hùng Phi hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào nhà, còn đóng cửa đánh rầm.
Vẻ mặt Ngọc Lưu Li không sao cả, đi về phía sân viện của mình.
Ninh Thư đi theo phía sau Ngọc Lưu Li, nhìn bóng dáng thanh lãnh của Ngọc Lưu Li.
Ngọc Lưu Li chính là cảm thấy tất cả người ở Ngọc gia đều có lỗi với nàng ta.
Nhưng sự tình ở Ngọc gia nàng cũng lười quản đến, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa thể giải quyết xong vấn đề khế ước.
Ninh Thư thật lo lắng mình bị vây hãm trong nhiệm vụ này, linh hồn bị tiêu tán.
Có phải muốn chủ động từ bỏ nhiệm vụ này luôn hay không.
Nhưng mà từ bỏ lần này liền phải làm tới sáu cái.
Quá mệt mỏi, hiện tại Ninh Thư mới làm có hai cái nhiệm vụ liên hoàn đã mệt đến sắp không xong.
Linh hồn có điểm chống đỡ không nổi nữa.
Rốt cuộc phải làm như thế nào a a a a!
Trong lòng Ninh Thư gào rít.
Ninh Thư ngốc ở trong phòng, ngồi xếp bằng ở trên giường tu luyện, nghe được một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thương.
Hẳn là Ngọc Linh Lung đã tỉnh lại, biết được đan điền của mình đã bị hủy, không tiếp thu được hiện thực này đi.
Thanh âm của Ngọc Linh Lung như đỗ quyên khấp huyết, bén nhọn gọi tên Ngọc Lưu Li, nguyền rủa Ngọc Lưu Li.
Nguyền rủa Ngọc Lưu Li chết không được tử tế.
Sau đó, Ninh Thư liền nghe được thanh âm mở cửa cách vách, hẳn là Ngọc Lưu Li muốn ra khỏi cửa.
Ninh Thư nhanh chóng xuống giường, mở cửa, liền nhìn thấy Ngọc Lưu Li ra tới sân viện.
Ninh Thư mau chóng đuổi theo sau, nhìn dáng vẻ thì Ngọc Lưu Li đi về phía sân viện của Ngọc Linh Lung.
Ngọc Lưu Li không phải loại người lòng dạ rộng rãi, Ngọc Lưu Li nghe Ngọc Linh Lung rít gào nguyền rủa như vậy, Ngọc Lưu Li có thể nhẫn được mới là lạ.
Hơn nữa, Ngọc Lưu Li là đặc công, trên tay đặc công dính máu là sự tình thực bình thường.
Ngọc Linh Lung nếu thật sự muốn nói ra cái gì quá mức, không chừng sẽ bị Ngọc Lưu Li rút đầu lưỡi.
Ngọc Lưu Li quả nhiên tới trước cửa viện tử của Ngọc Linh Lung.
Càng đến gần, thanh âm Ngọc Linh Lung càng thêm khủng bố, từng tiếng từng tiếng bén nhọn kêu to, hàm chứa oán niệm vô hạn.
Khiến người nghe đều phải nổi hết cả da gà.
Ở thế giới này, thực lực chính là vốn tự thân của mỗi người, đặc biệt là khi tồn tại ở một gia tộc như Ngọc gia.