Ninh Thư ở trong sơn động nghỉ ngơi khá lâu, sau đó tiêu hóa nốt những chỗ tốt mà lôi kiếp mang lại.
Sau khi trải qua lôi kiếp, cảm giác cường đại lên rất nhiều.
Ninh Thư ăn dưỡng thần đan, tu dưỡng linh hồn của chính mình.
Nhiệm vụ lần này thật là mệt mỏi quá độ, trước kia làm nhiều nhiệm vụ như vậy, hấp thu được không ít linh hồn chi lực, linh hồn mới trở nên cứng cỏi.
Không nghĩ tới đi một chuyến này liền trở về như trước khi giải phóng luôn.
Nhưng mà hết thảy mọi thứ có được đều đáng giá, cuối cùng cũng thoát khỏi khế ước.
Được đền đáp.
Quan trọng nhất chính là đã hoàn thành được loại nhiệm vụ khó như thế, Ninh Thư liền tin nhiệm vụ tiếp theo sẽ không thể khó hơn như vậy nữa.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một đoạn thời gian, Ninh Thư liền hóa thành một con chim bay trở về Ngọc gia.
Lại một lần nữa trở về Ngọc gia, trong lòng Ninh Thư cảm giác không giống như trước kia, khi bị bắt đưa tới, cũng không giống với cảm giác thăm lại chốn xưa chút nào.
Ninh Thư đem Thần Khí đi trả lại cho Ngọc Hùng Phi trước.
Ngọc Hùng Phi thấy Ninh Thư chịu trả lại Thần Khí, trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nếu đối phương ngạnh muốn Thần Khí, ông khẳng định là giữ không nổi.
Ngọc Hùng Phi thu lại Thần Khí xong, hướng Ninh Thư nói: "Những thứ tiền bối cần ta chuẩn bị, đều đã chuẩn bị xong."
Ninh Thư ừ một tiếng, lại đi luyện chế một ít dưỡng thần đan.
Thuận đường luyện chế cho Ngọc Hùng Phi một ít đan dược.
Xem như đôi bên đều có lợi, rốt cuộc để tìm được dược liệu cũng không mấy dễ dàng.
Ninh Thư về lại tiểu viện, Ngọc Lưu Li cũng không có ở nhà.
Không biết là đã chạy tới nơi nào?
Ninh Thư ngồi xếp bằng ở trên giường chờ Ngọc Lưu Li trở về.
Ngọc Linh Lung thừa dịp không có Ngọc Lưu Li ở nhà, liền tới mang cho Ninh Thư chén canh tẩm bổ.
Lần nào Ngọc Linh Lung cũng tự mình mang tới.
Ninh Thư một hơi uống cạn chén canh mà Ngọc Linh Lung mang tới.
Hương vị này thật đúng là......
"Lần sau không cần mang cho ta nữa, cô nương lo tu luyện đi." Ninh Thư hướng Ngọc Linh Lung nói.
"Tiểu nữ muốn vì tiền bối làm chút gì đó, vì tiền bối đã luyện chế Bổ Thiên Đan chữa trị đan điền cho tiểu nữ, đại ân đại đức này không gì có thể báo đáp." Ngọc Linh Lung cung kính nói.
"Không cần, ta với tổ phụ của cô nương chính là có giao tình, cô nương không cần cảm tạ ta, chén canh này hương vị không ngon lắm, ta không thích, lần sau đừng mang tới nữa."
Ninh Thư cự tuyệt nói, trong lòng cảm giác có chút không ổn, Ngọc Linh Lung ngàn vạn lần đừng bị khuôn mặt này của nàng mê hoặc nha.
Ngọc Linh Lung khuất thân hành lễ, "Tiền bối không thích loại canh bổ này, vậy thích loại nào, tiểu nữ sẽ đi hầm lại lần nữa."
Ninh Thư:......
"Không cần, ta là khổng tước, không cần uống canh tẩm bổ của nhân loại, đan điền của cô nương tuy rằng đã được chữa trị, nhưng cần phải uẩn dưỡng, nhọc lòng hầm cho ta chén canh làm gì, tự mình tu luyện cho tốt đi vẫn hơn." Ninh Thư hướng Ngọc Linh Lung vẫy vẫy tay, bảo nàng ta lui ra.
Trên mặt Ngọc Linh Lung mang theo tươi cười, "Đa tạ tiền bối đã quan tâm, Linh Lung vẫn không hề lơi là tu luyện, chỉ là dành bớt thời gian hầm một chén canh cho tiền bối mà thôi, không có gì đáng ngại."
Ninh Thư:......
Tròng mắt Ninh Thư xoay chuyển, không có việc gì lại hiến ân tình tức phi gian đạo a, có khi nào Ngọc Linh Lung đang muốn phao nàng không.
Tay Ninh Thư nắm lại đặt ở trước miệng ho khan hai tiếng, nói: "Cái kia, nhân yêu thù đồ, cô nương......"
"Tiền bối, người thật sự hiểu sai rồi."
Ninh Thư:......
Rõ ràng biểu hiện của ngươi khiến cho người ta dễ dàng hiểu sai a.
"Không có thì tốt, ta còn tưởng rằng cô nương không còn thích cái con tôm tích Ngũ điện hạ kia nữa." Ninh Thư có chút xấu hổ mà nói.
"Tôm tích?"
"Nga ha hả, hiện tại hai người đã không còn gì băn khoăn, ở trong phòng khanh khanh ta ta sao?" Ngọc Lưu Li dựa vào khung cửa phòng, mặt đầy lạnh nhạt mà nhìn Ninh Thư và Ngọc Linh Lung.
Ngọc Lưu Li đi vào trong phòng, nhìn đến chén canh tẩm bổ ở trên bàn.
"Ngọc Linh Lung, không có việc gì tỷ chạy đến sân viện của muội làm gì, có phải không thể tu luyện được nữa, nên hiện tại sa đọa đến mức muốn bán đứng sắc tướng mà tới hầu hạ thần thú của muội?" Ngọc Lưu Li miệng mồm dị thường độc ác.
Ngọc Linh Lung chỉ nói: "Muội muội nói đùa."
Ngọc Lưu Li cau mày nhìn Ngọc Linh Lung, hiện tại sắc mặt Ngọc Linh Lung thực không tồi, căn bản không giống như người không thể tu luyện.
Thân thể người nếu không có một chút năng lượng tẩm bổ, hẳn là sẽ trở nên rất thống khổ mới đúng.
Sao Ngọc Linh Lung lại không có việc gì, hơn nữa trên người còn có dao động, tuy rằng không mạnh liệt, nhưng mà trong thân thể vẫn có năng lượng.
"Tỷ vẫn có thể tu luyện?" Ngọc Lưu Li khϊếp sợ nhìn Ngọc Linh Lung, "Chuyện này không có khả năng."
Nàng đã tự tay hủy hoại đan điền của Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung không có khả năng tu luyện mới đúng.
Ngọc Linh Lung vẫn luôn trốn trong sân viện của mình, bình thường căn bản không thể gặp mặt Ngọc Linh Lung.
Nhất định là tổ phụ đã cho Ngọc Linh Lung ăn cái gì đó có thể chữa trị đan điền.
Ngọc Lưu Li càng nghĩ càng sinh khí, cùng là cháu gái, vì cớ gì mà lại đối đãi khác biệt như vậy.
Ngọc Lưu Li trước kia bị khi dễ, chưa bao giờ thấy Ngọc Hùng Phi nói lấy một câu công đạo nào.
Nhưng khi Ngọc Linh Lung không thể tu luyện, thì lại tìm trăm phương nghìn kế chữa trị đan điền cho nàng ta.
Thật là quá không công bằng.
Ngọc Linh Lung thấy mặt Ngọc Lưu Li sắp bốc khói, thì trên mặt liền lộ ra tươi cười, hơi mang vẻ đắc ý, nói: "Đa tạ tổ phụ đã yêu thương, đan điền của tỷ đã hoàn hảo rồi không có tổn hao gì."
Ngọc Lưu Li cười nhạo một tiếng, "Muội có thể hủy hoại đan điền của tỷ một lần, thì có thể hủy hoại lần thứ hai, để muội nhìn xem có bao nhiêu thần đan có thể khôi phục lại đan điền cho tỷ."
Sắc mặt Ngọc Linh Lung bất biến, hướng Ninh Thư khuất thân hành lễ, "Tiền bối, lần sau Linh Lung lại mang canh cho người tẩm bổ."
Ngọc Linh Lung nói xong, không thèm liếc mắt nhìn Ngọc Lưu Li một cái, xoay người liền đi rồi.
Ninh Thư nhịn không được mà bật cười, nha đầu Ngọc Linh Lung này, lại đem hỏa ném lên trên người nàng.
Ném xong liền chạy.
Nhưng mà dù gì Ngọc Lưu Li cũng đã thấy nàng và Ngọc Linh Lung ngốc cùng nhau, có muốn tẩy như thế nào cũng không sạch.
Ninh Thư uống một ngụm nước, súc súc cái hương vị không thể hiểu được của canh tẩm bổ ở trong miệng.
Ngọc Lưu Li nhìn Ninh Thư, "Ngươi qua mặt ta cùng Ngọc Linh Lung làm cái quỷ gì?"
"Dù sao cũng không có qua mặt ngươi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ là được." Ninh Thư uống trà nói.
"Vậy ngươi có biết ta có quan hệ gì với Ngọc Lưu Li hay không."
"Biết nha."
"Vậy mà ngươi còn qua lại gần gũi với nàng ta như vậy?"
"Ngươi với nàng ta có thù oán, còn ta thì không, nàng ta không thể đến tặng ta một chén canh tẩm bổ sao, ta cũng không thể nói chuyện với nàng ta?" Ninh Thư nhàn nhạt nói.
"Ngươi là đang có cái thái độ gì nha, Khổng Lâm, có phải ngươi cảm thấy ngươi không phải là thần thú nữa hay không, cho rằng ta không thể mạt sát ngươi." Ngọc Lưu Li thật sự bị chọc tức muốn chết rồi.
Đứng theo phương diện của Ngọc Lưu Li mà nói, thì nếu là thú khế ước của nàng ta, thì nàng cũng nên đứng về phía chiến tuyến của nàng ta.
Không thể cùng với kẻ thù của nàng ta có thái độ ái muội không rõ như vậy.
Ninh Thư buông chén trà, "Vậy ngươi mạt sát ta đi."
Đầu Ngọc Lưu Li có chút đau, "Ngươi......"
Quả thực là vô pháp vô thiên mà, Ngọc Lưu Li quyết định trừng phạt Ninh Thư.
Ninh Thư ngồi ổn định vững chắc ở trên ghế, mặt không đổi sắc.
"Sao...... Sao lại như thế này?" Ngọc Lưu Li kinh ngạc mà nhìn Ninh Thư, chỉ tay vào Ninh Thư, "Ngươi...... Ngươi."
"Ta, ta làm sao." Ninh Thư nghiêng đầu hỏi, "Có phải vì ta không thấy đau đớn gì hay không."
Thần sắc Ngọc Lưu Li vừa tức giận vừa mờ mịt, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Ngươi...... Ngươi." Ngọc Lưu Li chỉ tay vào Ninh Thư, lắp bắp nói không nên lời.