Ngọc Lưu Ly nằm trên đất, nhìn Ninh Thư đang ngồi trên ghế.
“Khổng Lâm, ngươi…” Cuồng vọng.
Ngọc Lưu Ly chưa thấy qua kẻ nào xấu xa như thế.
Khống chế cô ta, tùy ý xử phạt cô ta, xem cô ta như nô lệ.
Trước đó cô ta vẫn muốn coi Khổng Lâm là đồng bạn, đổi lại bị đối xử vô tình thế này đây.
Ngọc Lưu Ly cảm thấy mình bị phản bối.
Ngọc Lưu Ly càng muốn biết Ninh Thư tránh thoát khế ước thế nào, còn đảo ngược khế ước nữa.
“Khổng Lâm, chẳng lẽ chúng ta cứ đối chọi gay gắt vậy sao, không thể hòa hợp chút à?” Ngọc Lưu Ly thở yết ớt, khó nhọc lết từ dưới đất dậy.
Ninh Thư chỉ nói: “Ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta?”
“Chúng ta có thể hợp tác.” Ngọc Lưu Ly xoa mồ hôi lạnh trên mặt, bàn điều kiện với Ninh Thư.
“Có chuyện gì cần bàn chứ, ngươi là người hầu của ta, thứ gì của ngươi đều là của ta. Ta muốn ngươi sống thì sống, muốn chết phải chết, ngươi có tư cách gì bàn điều kiện với ta?”
“Bản thân ngươi có gì để bàn điều kiện đây?” Ninh Thư nhìn Ngọc Lưu Ly.
Ngọc Lưu Ly mím môi, nghĩ tới nghĩ lui, đúng là không nghĩ tới thứ gì có thể giao dịch với Ninh Thư.
“Vậy nên sau này đừng có gào ầm lên với ta, phiền lắm. Ngươi thờ ơ cũng không dọa được ta đâu.” Ninh Thư bình tĩnh nói.
Gì mà lạnh lùng dọa chết người ta đều là nhảm nhí hết.
Cao ngạo lãnh đạm gì gì đó đều nhảm vkl.
Giả bộ cái gì.
Ngọc Lưu Ly vô cùng xấu hổ, nhất là khi trông thấy vẻ mặt Ninh Thư thì càng tức giận hơn.
Ánh mắt đối phương như đang nhìn một con kiến, không thèm để ý, giống như cô ta là thứ có cũng được không có chẳng sao.
Ngọc Lưu Ly cảm thấy mình là người không thể bị coi nhe được, là người rất đặc biệt.
Nếu Ninh Thư ra sức hành hạ cô ta, hận cô ta, Ngọc Lưu Ly cũng không khó xử thế này.
Ít nhất hận tức là đang chú ý tới cô ta.
Ninh Thư nói với Ngọc Lưu Ly, “Gọi Ấn Thiên ra đi.”
“Ngươi muốn làm gì?” Ngọc Lưu Ly cảnh giác nhìn Ninh Thư.
“Bảo ngươi gọi ra thì gọi đi.”
Ngọc Lưu Ly sợ Ninh Thư lại trừng phạt mình, chỉ có thể nói: “Ấn Thiên đang lâm vào ngủ say, không gọi dậy được.
Ninh Thư híp mắt nhìn Ngọc Lưu Ly, giờ cô sẽ trực tiếp xóa bỏ cô ta luôn, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Đến cô còn tránh thoát khỏi khế ước được, biết đâu các nhân vật chính vận may nghịch trời cũng có thể thoát khỏi khế ước thì sao.
Nhất là bây giờ Ngọc Lưu Ly và Ấn Thiên cùng chung một thân phận, toàn bộ khí vận tập trung hết lên một thân thể.
Chẳng may có chuyện bất ngờ gì đó, rồi Ngọc Lưu Ly hủy khế ước với cô thì sao.
Trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ninh Thư quyết tàn nhẫn muốn xóa bỏ Ngọc Lưu Ly, không thể để Ngọc Lưu Ly lại gây họa cho người ủy thác.
Giờ cô và Ngọc Lưu Ly đã rơi vào tình trạng không chết không thôi, nếu Ngọc Lưu Ly thoát được, sợ sẽ báo thù ngay.
Ngọc Lưu Ly hãi hùng khiếp vía, lắp bắp hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Ninh Thư bảo: “Ta thấy ngươi vẫn nên gọi Ấn Thiên ra đi, ta có chuyện muốn đàm luận với hắn.”
“Ngươi gọi Ấn Thiên ra để nói gì?” Ngọc Lưu Ly càng cảnh giác với Ninh Thư hơn.
“Đây là chuyện giữa ta và ngươi, không liên quan gì tới Ấn Thiên.”
Ninh Thư hơi mất kiên nhẫn, búng tay một cái, tức thì Ngọc Lưu Ly ôm đầu đau đớn kêu rên.
Nói nhẹ không nghe cứ phải để người ta dùng cách này.
“Ấn Thiên mau cứu ta, cứu ta…” Ngọc Lưu Ly đau tới mức không muốn sống, chỉ có thể gọi Ấn Thiên ra.
Linh hồn mỏng manh của Ấn Thiên bay khỏi mi tâm Ngọc Lưu Ly.
Ấn Thiên vừa thấy Ngọc Lưu Ly đã hỏi: “Sao rồi?”
“Dù ngươi là Thần thú nhưng không thể ức hiếp người ta như thế được. Lần nào ta đi ra cũng thấy ngươi đang bắt nạt người khác.”
Ấn Thiên ngăn trước mắt Ngọc Lưu Ly.
Ninh Thư nói: “Ta trải qua Thiên kiếp không phải để hạ mình hầu Ngọc Lưu Ly.”
Ninh Thư vừa nói vừa kết ấn, tốc độ tay cực nhanh, tàn ảnh vô số.
Sắc mặt Ấn Thiên nghiêm lại, điều động lực lượng của mình chống lại phù chú của Ninh Thư.
Phù chú này của Ninh Thư vô cùng phức tạp, sau khi thành hình có uy lực cực lớn, trên trán Ninh Thư dần rịn mồ hôi.
Ninh Thư chỉ tay một cái, phù chú bay thẳng tới chỗ Ấn Thiên.
Ấn Thiên tránh phù chú, theo lực lượng vận chuyển, linh hồn ngày càng mờ nhạt.
Linh hồn Ấn Thiên đã trong suốt tới mức sắp tiêu tán, phù chú hơi dính người, linh hồn hắn lại mờ nhạt hơn.
Ninh Thư thoáng nghĩ, trực tiếp xóa bỏ Ngọc Lưu Ly. Ngọc Lưu Ly chết rồi, Ấn Thiên sẽ không còn chỗ dừng chân nữa.
Ngọc Lưu Ly đang lo lắng nhìn Ấn Thiên, đột nhiên một lực lượng nặng nề hạ xuống linh hồn, y như một ngọn núi lớn đè tới.
Trong nháy mắt nghiền linh hồn Ngọc Lưu Ly vỡ toang, linh hồn nứt ra.
Ánh mắt Ngọc Lưu Ly tan rã, ngã oặt ra đất.
“Ngươi làm gì cô ấy rồi?” Ấn Thiên đổi sắc.
Hai tay Ninh Thư kết ấn, ép tàn hồn Ngọc Lưu Ly rời cơ thể. Ngọc Lưu Ly đã chết nhưng không chắc còn xuyên không nữa không.
Phù chú ép linh hồn Ngọc Lưu Ly bay ra, đó là một tàn hồn mỏng manh đến vô cùng. Ninh Thư lại kết xuất một phù chú. Cái phù này có thể đánh cho Ngọc Lưu Ly hồn phi phách tán.
Thực sự Ninh Thư rất sợ có chuyện xảy ra, khiến Ngọc Lưu Ly khởi tử hoàn sinh.
Cái gọi là hào quang nhân vật chính khiến thanh máu của phản diện tụt xuống cực nhanh. Thanh máu của người ta đã hết sạch tới vài lần rồi, nhân vật chính còn có thể sừng sững không ngã cúi chào cảm ơn.
Một tia tàn hồn của Ngọc Lưu Ly không có ý thức bản thân, dù thấy phù chú cũng không biết tránh né.
Tỉnh tỉnh mê mê.
Ấn Thiên ngăn trước người Ngọc Lưu Ly, ngăn cản đám phù chú này giúp cô ta.
Linh hồn Ấn Thiên càng mỏng mang hơn, cả người tràn đầy sát khí, “Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt thật ư. Ngươi và Ngọc Lưu Ly có giao tình chủ tớ, sao có thể bất nhân bất nghĩa như thế.”
“Nếu ngươi không nói tới giao tình chủ tớ, ta cũng không muốn giết nàng ta như thế.” Tốc độ kết ấn của Ngọc Lưu Ly ngày càng nhanh.
PHù chú tạo ra không chỉ lấp lánh kim quang mà còn thêm Hỏa Dương chi lực hừng hực cháy.
Phù chú hóa thành vầng sáng xoogn thẳng tới linh hồn Ngọc Lưu Ly và Ấn Thiên. Uỳnh một tiếng, linh hồn Ngọc Lưu Ly và Ấn Thiên đều hóa thành mảnh vụn biến mất.
Ninh Thư thở phào một hơi, xoa mồ hôi lạnh trên đầu.
Cô cảm giác đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Ngọc Lưu Ly rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!