Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Sở Tiêu Nhiên giới thiệu Hạ Hiểu Mạn cho Ninh Thư, có cần thiết phải giới thiệu sao? Từ Văn Lãng và Hạ Hiểu Mạn đã quen biết mười năm rồi. Thời gian gặp gỡ nhau còn lâu hơn của hai người bọn họ.

Sở Tiêu Nhiên chính là cố ý làm như thế.

Ninh Thư chau mày lại, sắc mặt bình tĩnh đưa tay ra trước Hạ Hiểu Mạn nói: "Xin chào." 

Hạ Hiểu Mạn nhìn Văn Lãng làm như thế thì nét mặt thoáng chút đau thương, rồi cũng bắt tay với Ninh Thư. Nhưng đột nhiên Sở Tiêu Nhiên nắm lấy tay Ninh Thư.

Sở Tiêu Nhiên dùng lực mà nắm lấy tay Ninh thư, rồi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, hắn lại siết chặt tay hơn nữa, Ninh Thư cười nhạt nắm lấy tay Sở Tiêu Nhiên, lúc này sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi, hắn buông tay Ninh Thư ra.

Sở Tiêu Nhiên nhăn mặt, khuôn mặt hắn biểu lộ rõ sự hằn học, nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười hết sức gian tà: “Luật sư Từ thật là một người thú vị, sau này anh đến chơi nhiều nhé, tôi rất thích những con người thú vị như anh đây.” 

Ninh Thư gật đầu: “Sau này nhất định phải qua lại nhiều.”

Dường như Hạ Hiểu Mạn đã cảm nhận được không khí giữa hai người có gì đó không ổn, cô ta kéo Sở Tiêu Nhiên đi.

Sở Tiêu Nhiên xoay người đi sắc mặt rất khó coi, mặt hắn tối lại, ánh nhìn vô cùng lạnh lẽo, vừa chất chứa sự giận dữ, vừa có nét nghi ngờ, sắc bén, anh hỏi Hạ Hiểu Mạn: “Người tình cũ trở về rồi, có phải rất vui không?” 

Toàn thân Hạ Hiểu Mạn lảo đảo, ngờ vực nhìn Sở Tiêu Nhiên: "Sao anh có thể nói như thế, em không hề có suy nghĩ đó, anh không được phép sỉ nhục em.”

Khuôn mặt Sở Tiêu Nhiên đầy nét khinh bỉ và châm biếm, nói: "Em cứ luôn nhìn ngắm tình nhân cũ mà còn nói là không sao, em xem anh là thằng ngu à, lẽ nào muốn quay về với hắn?"

Nhìn nét mặt Sở Tiêu Nhiên, Hạ Hiểu Mạn rất đau lòng, tại sao Sở Tiêu Nhiên lại luôn cứ không nể nang gì mà nói những lời tổn thương người khác như vậy. 

Ninh Thư lấy từ trên bàn xuống một ly rượu vang, vừa uống vừa nhìn Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn, giữa hai người họ vẫn còn thân thiết nhưng bây giờ vừa nhìn nhau lại nảy sinh mâu thuẫn. Nét mặt Hạ Hiểu Mạn phải nói là khổ không kể hết, giống như phận làm dâu phải chịu rất nhiều uất ức vậy. Thật khiến cho người ta nhìn mà không giấu nổi chua xót.

Ninh Thư cảm thấy nếu như mình là một nam nhân, cô tuyệt đối sẽ không thích bộ mặt khổ sở của Hạ Hiểu Mạn.

Rõ ràng trước kia Hạ Hiểu Mạn vẫn còn rất vui vẻ, hoặc ít nhất là còn vui vẻ khi ở cùng Từ Văn Lãng. Hạ Hiểu Mạn của bây giờ thì không còn vui nữa, chỉ thấy sự đau lòng và tiếc nuối. 

Nếu như đây chính là tình yêu mà Hạ Hiểu Mạn nghĩ, Ninh Thư thật sự không còn gì để nói.

Ninh Thư uống cạn rượu, quay người bỏ đi.

Khoảng thời gian này, Ninh Thư ngoài bận việc ở phòng của luật sư, còn phải dành thời gian để về thăm cha mẹ Từ. 

Hiện giờ phòng luật sư đang trong trạng thái rảnh rỗi, phần đông người đến là để xin tư vấn miễn phí.

“Anh Văn Lãng.”

Lúc Ninh Thư đang cúi đầu xem tập văn kiện, nghe thấy giọng Hạ Hiểu Mạn còn tưởng là mình ảo tưởng, ngẩng đầu lên thấy Hạ Hiểu Mạn thì hỏi: “Em làm sao tìm được anh ở đây?” 

Hạ Hiểu Mạn mỉm cười nhìn xung quanh, vui vẻ nói với Ninh Thư: "Văn Lãng, chúc mừng anh có văn phòng luật sư riêng của mình.”

Ninh Thư thở dài một tiếng, hỏi: “Sao em lại đến đây, làm sao lại tìm được chỗ này?”

"Văn Lãng, anh không biết rằng văn phòng của anh đã rất nổi tiếng rồi à, em thăm dò một chút là ra ngay thôi." Hạ Hiểu Mạn nói với ngữ khí nhẹ nhàng dường như là để Ninh Thư vui. 

Không có chuyện gì thì nhất định sẽ không đến, Ninh Thư cảm nhận rằng Hạ Hiểu Mạn đến vốn không phải chỉ để nói chuyện này.

Ninh Thư rót nước cho Hạ Hiểu Mạn, nhẹ nhàng hỏi: em đến lần này là có chuyện gì?

Hạ Hiểu Mạn thấy thái độ lạnh nhạt của Ninh Thư, đau lòng hỏi: “Văn Lãng, trong lòng anh có phải vẫn còn trách em?” 

"Không có." Ninh Thư không hiểu rốt cuộc Hạ Hiểu Mạn có ý gì

“Anh Văn Lãng, em biết là do em phụ tình anh. Chúng ta vốn dĩ đã kết hôn với nhau nhưng vì em... Em đã khiến anh đau lòng, anh Văn Lãng, em có lỗi với anh.”

Ninh Thư lắc đầu: “Đó đều là chuyện quá khứ, anh không để trong lòng. Em cũng sẽ có hạnh phúc của chính mình, anh và em đều là những vị khách qua đường của đời người mà thôi.” 

Trong lòng Ninh Thư rất nhẫn nại, cô ta chạy qua đây như vậy rốt cuộc là muốn nói cái gì. Ninh Thư cảm thấy Hạ Hiểu Mạn cũng thật ngốc, chạy qua đây như thế, nếu như Sở Tiêu Nhiên biết được sau đó trở về lại là một trận cưỡng bức.

Phương thức trừng phạt của Sở Tiêu Nhiên chính là khiến người khác không xuống giường nỗi.

Có vẻ như cách trừng phạt này thật sự cũng khiến Hạ Hiểu Mạn thích thú. 

“Em tìm anh rốt cuộc có việc gì?” Ninh Thư chau mày hỏi. Thật sự không muốn đối diện với gương mặt đau khổ của Hạ Hiểu Mạn, dáng vẻ hổ thẹn, trông thật khiến người khác bực mình.

Đôi lúc mở mồm ra xin lỗi không hề thể hiện rằng thật sự biết lỗi sai. Hạ Hiểu Mạn chỉ là quen thói mở miệng ra là xin lỗi, còn trong lòng nghĩ như thế nào thì không thể biết được.

“Anh Văn Lãng…” Hạ Hiểu Mạn cắn chặt môi, dáng vẻ muốn nói gì đó lại khó mở lời, e thẹn, gương mặt vặn vẹo khó coi. 

Ninh Thư vuốt mặt một cái, sau đó nhìn vào gương mặt của Hạ Hiểu Mạn: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Anh Văn Lãng, xin anh hãy giúp em.” Hạ Hiểu Mạn dáng vẻ như đã quyết nói ra mà nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư chấn động mạnh, nhìn Hạ Hiểu Mạn, lại đến tìm cô giúp đỡ sao? 

“Anh Văn Lãng, em thật sự mệt lắm rồi. Em muốn rời khỏi Sở Tiêu Nhiên, em đã mệt nhừ cả thể xác lẫn tinh thần rồi.” Hạ Hiểu Mạn muốn nắm lấy tay của Ninh Thư, cầu xin cô nhưng Ninh Thư tránh đi.

“Chia tay thì chia tay đi.” Ninh Thư lạnh nhạt nói, em nói chuyện với anh có ích gì.

Hạ Hiểu Mạn lắc đầu, gương mặt đầy vẻ đau khổ nói: “Anh Văn Lãng, chuyện này không đơn giản như thế. Trong tay Sở Tiêu Nhiên không chỉ có hình khỏa thân của em, còn có đoạn ghi hình.” 

Ninh Thư: Phụt...

Vẻ mặt Ninh Thư vô cùng kinh ngạc, nói: “Hai người bây giờ đều đã là người yêu của nhau rồi, tại sao bây giờ anh ta không đem những thứ đó đưa cho em, hay là hủy rồi chứ?”

Ninh Thư nhếch mép một cái, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hạ Hiểu Mạn, trong lòng chỉ có hai chữ, “đáng đời”, “đáng đời”. 

Hạ Hiểu Mạn cứ mặc kệ mới khiến Sở Tiêu Nhiên cứ thế yên tâm mà bắt nạt cô ta. Từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến việc phản kháng. Lúc nào cũng ra vẻ em sẽ âm thầm nhịn nhục chịu đựng, không bắt nạt cô ta thì bắt nạt ai, không bắt nạt cô ta thì quả thực trời đất không dung.

Lần này lại đến tìm Ninh Thư giúp rồi, trong lòng cô cảm thấy nha đầu này lại sắp gài bẫy cô rồi.

Đối đãi với nam chính thì vô cùng khoan dung, nhưng người xui xẻo luôn là người đối tốt với cô ta. 

Thật sự ngược đãi cô ta trăm ngàn lần, thì cô ta lại đối với nam chính nồng nàn như tình đầu.

Đúng là ti tiện không chịu được. Trong lòng Ninh Thư cực kì cực kì căm ghét Hạ Hiểu Mạn.

“Hắn không đưa cho em.” Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư: “Anh Văn Lãng, em muốn xin anh giúp em kiện, giúp em đòi lại những món đồ này.” 

Ninh Thư không hề chớp mắt, lạnh lùng nói: “Vụ kiện này không dễ đâu. Hai người đã là người yêu rồi, Sở Tiêu Nhiên có thể nói đó là thú vui tình yêu giữa hai người với nhau. Nếu như em thật sự muốn rời xa Sở Tiêu Nhiên, thì cứ đi là được.”

Hà tất gì phiền toái như vậy.
Nhấn Mở Bình Luận