Người phụ nữ ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ khác của mình, cô ta là do Ngô Đồng tìm giúp cho anh, trước khi đến cô đã được dặn dò kĩ lưỡng những việc nên làm và không nên làm rồi, nếu không mẹ cô sẽ chết vì không có tiền nằm viện và tiền thuốc men.
Tiểu Khiết đi rồi, anh mới buông bỏ vẻ mặt lạnh lùng đó. Anh làm như vậy liệu có đúng không? Có lẽ là rất đúng, nếu không làm như vậy thì cô sao có thể hận anh, cắt đứt tình cảm này. Anh uống một hơi hết ly rượu trong tay, như thể không đủ anh cầm cả chai rượu lên uống tiếp.
Tiểu Khiết mang theo quần áo lên nhà mình, cũng lâu rồi cô không về, mặc dù chỉ cách nhau một tầng. Cô không thèm bật điện mà đi thẳng vào nhà tắm, Tiểu Khiết bật vòi nước lên, một dòng nước lạnh xối thẳng xuống người cô, anh cư nhiên hôm nay trước mặt cô nói ra những lời khiến trái tim cô tổn thương như thế.
Tắm xong cô để mặc mái tóc của mình đang ướt mà leo thẳng lên giường, cả đêm cô không ngủ được, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi, trong tâm trí cô luôn là hình ảnh của anh và người phụ nữ kia thân mật cùng nhau.
Sáng hôm sau, Tiểu Khiết mãi mười giờ mới có thể dậy được, cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, đôi mắt sưng lên trông thật tội nghiệp, cô cười khổ.
Bước vào thang máy, hôm nay cô muốn đến thăm cha mẹ của mình, thang máy dừng ở tầng 14, trong thang máy có thêm vài người, cô lùi ra sau, lúc này anh cùng người phụ nữ kia đi vào, cô ta tên Lăng Lê, tim cô như bị khoét đi chỉ biết đứng trân trân ở đó mở to mắt nhìn anh.
Lăng Le chỉnh lại cổ áo cho anh :"Kiệt, hôm nay anh nói chúng ta sẽ đi đâu."
- "Lát nữa em sẽ biết." Anh ngắt mũi Lăng Lê, cô ta cười đánh nhẹ vào người anh :"Đáng ghét, làm gì mà úp úp mở mở thế."
Trong lúc nhìn họ tình tứ thân mật bên nhau, cô nhận được điện thoại, "tít...tít...tít.." Là điện thoại của Lý Nhiệm Kỳ.
Một người bên cạnh nhắc nhở :"Cháu gái, cháu có điện thoại kìa."
Lúc này Tiểu Khiết mới trở về thực tại, cô cầm điện thoại lên, chần chừ một lúc cô nhấn nút nghe.
- "Em đang đâu vậy? Hôm nay anh muốn đưa Dạ An lên chùa, em có thể đi cùng không?"
Tiểu Khiết mỉm cười :"Thật trùng hợp quá, em cũng muốn đến đó."
- "Anh đang ở dưới nhà em."
Tiểu Khiết gật đầu "ừ" một tiếng rồi tắt máy. Thang máy dừng lại mọi người đều đi ra, Tiểu Khiết gạt qua chuyện của anh, cô đi thẳng ra ngoài cổng, xe của Lý Nhiệm Kỳ đã chờ sẵn ở đó.
- "Hôm nay anh không cần đi làm sao?" Cô hỏi.
Lý Nhiệm Kỳ nhìn sang Dạ An đang ngồi ở ghế phụ được cài dây cẩn thận :"Anh muốn đưa nó đến chùa."
Tiểu Khiết bế bé Dạ An lên và ngồi vào ghế lái phụ, bên kia Trần Gia Kiệt định bước lên xe thì thân người hơi dừng lại.
- "Cô ấy đâu rồi?"
Lăng Lê nhìn chiếc xe rời đi nói :"Đàn tiểu thư vừa bước lên một chiếc xe kia rồi, hình như bên trong là một người đàn ông, còn có một đứa bé."
Là Lý Nhiệm Kỳ, anh cau mày rồi bước lên xe.
Đến chùa, Tiểu Khiết cùng Lý Nhiệm Kỳ đi vào, Lý Nhiệm Kỳ đưa Dạ An đi khấn vái các vị thần linh còn cô đi vào thăm cha mẹ mình.
Bên trong còn có Diệp Thần, Tiểu Khiết mỉm cười đi đến.
- "Anh cũng đang ở đây sao?"
Diệp Thần thấy cô thì vui mừng, anh tưởng sau lần cô nhận ra người thân sẽ không đến đây nữa chứ, ai ngờ được.
Tiểu Khiết đi đến trước mặt cha mẹ mình :"Em muốn nói chuyện riêng với cha mẹ một lát."
Diệp Thần gật đầu rồi đi ra ngoài, Tiểu Khiết nhìn hai tấm ảnh mỉm cười.
- "Cha, mẹ. Con thật không ngờ đến lúc mình còn người thân lại như vậy."
- "Con sẽ không trách hai người đâu, bởi vì hai mươi ba năm nay còn sống rất tốt."
- "Nhưng bây giờ con thấy mệt mỏi quá."
Hai mắt cô dần nóng lên, nghĩ đến cảnh tượng tối qua :"Rốt cuộc con đã làm điều gì sai để những người đàn ông con yêu đều phản bội con một cách tuyệt tình như vậy?"
- "Hiện tại con thấy rất mệt mẹ ạ, con chỉ mong cha mẹ bên cạnh con lúc này, nhưng thật sự..."
Nói chuyện một lúc cô đi ra gặp Lý Nhiệm Kỳ và Diệp Thần đang đứng ở đó, Tiểu Khiết đi đến.
- "Em muốn đến công ty làm việc."
Diệp Thần cười :"Được, chiều nay em hãy đến ngay đi, anh sẽ sắp xếp cho em."
Tiểu Khiết gật đầu :"Em muốn chuyển nhà."
Lý Nhiệm Kỳ nói :"Em về nhà đi."
- "Không cần đâu, nhà của cô ấy tôi đã mua sẵn rồi, dù sao bây giờ cô ấy cũng là em gái tôi."
Tiểu Khiết không nói gì nữa đi về phía cổng.
- "Anh đưa em về." Hai người đàn ông nói.
Tiểu Khiết mỉm cười :"Không cần đâu, em tự về được, tạm biệt."
Tiểu Khiết về nhà thu dọn quần áo đến căn nhà Diệp Thần mua sẵn cho mình, lúc vào thang máy cô gặp Lăng Lê chuẩn bị đi siêu thị.
Lăng Lê nhìn cô, mỉm cười hỏi :"Cô chuyển nhà sao?"
Lại có người tình mới vui vẻ đi hỏi người tình cũ như vậy sao?
Tiểu Khiết gật đầu, Lăng Lê nhìn cô :"Dù sao cô cũng phải giữ gìn sức khỏe."
Tiểu Khiết cười :"Cảm ơn."
Lúc này thang máy dừng lại, họ bước ra ngoài . Tiểu Khiết gọi một chiếc taxi, cô đến nhà mới cất quần áo rồi đến công ty Diệp Thần.
Bên này, Lăng Lê gọi điện cho anh. Anh đang làm việc thì cau mày, thư kí Triệu thấy vậy liền nghe máy.
- "Có chuyện gì vậy?"
- "Đàn tiểu thư chuyển nhà rồi."
Thư kí Triệu cúp máy :"Trần tổng, Đàn tiểu thư chuyển nhà rồi."
- "Ra ngoài đi." Anh nói một câu.
Thư kí Triệu ra ngoài, còn anh lấy một điếu thuốc ra, rất tốt, chuyển nhà là một quyết định đúng đắn của cô.