Trần Gia Kiệt tỉnh dậy cầm lấy điện thoại của cô đang đặt ở đầu giường, là Lý Nhiệm Kỳ gọi, anh cười khẩy rồi nghe điện thoại.
- "Alo." Anh nắm lấy tay cô, Tiểu Khiết vẫn đang ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng anh.
Bên kia Lý Nhiệm Kỳ nghe thấy giọng anh thì đứng phắt dậy khỏi ghế :"Trần Gia Kiệt, sao lại là anh, Tiểu Khiết đâu?"
Trần Gia Kiệt ôn nhu nhìn cô :"Cô ấy đang ngủ, có chuyện gì sao?"
Lý Nhiệm Kỳ nắm chặt điện thoại lại, giờ đã là nửa đêm, Trần Gia Kiệt nghe điện thoại của cô thì chỉ có thể hai người đang ở với nhau, chả nhẽ cô chuyển ra ngoài là để dễ dàng qua lại với Trần Gia Kiệt, nghĩ đến đây mắt anh ta trở nên lạnh lẽo, Tiểu Khiết cô đừng trách tôi.
- "Không có gì, tôi cúp máy đây." Lý Nhiệm Kỳ nói rồi định tắt máy.
- "Khoan đã, sau này anh đừng làm phiền cô ấy nữa, quan tâm cô ấy anh đã mất tư cách từ lâu rồi." Nói rồi Trần Gia Kiệt tắt máy, anh xóa số của Lý Nhiệm Kỳ rồi đặt điện thoại về vị trí cũ.
Anh nhìn gương mặt dễ thương đang ngủ của cô không kìm lòng được mà cúi đầu hôn lên môi cô, lưỡi anh mơn trớn cánh môi cô, Tiểu Khiết đang ngủ cảm giác được cái gì ươn ướt đang mơn trớn môi cô, làm cho cô có chút khó thở, cô hé cánh môi ra làm cho lưỡi anh thừa dịp đi vào, hôn đến hơi thở loạn nhịp anh mới buông cô ra, ôm cô tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau, Tiểu Khiết tỉnh dậy bên cạnh chỗ đã trống, một mùi hương phảng phất trong không trung, cô bước xuống giường vệ sinh cá nhân rồi đi ra, trên bàn bên cạnh giường ngủ có một mảnh giấy được đặt dưới chiếc điện thoại của cô, Tiểu Khiết cầm tờ giấy lên, ở đó là dòng chữ đẹp và uy nghiêm của anh.
"Dậy thì ăn sáng rồi đi làm nhé, anh không ăn sáng cùng em được, hôm nay anh phải sang thành phố A công tác, nếu sớm nhất thì tối nay anh về." Tiểu Khiết đọc xong thì tim đập rộn ràng, hai má đỏ lên, cô và anh đang như những cặp tình nhân khác, cô muốn mãi được như thế.
Nhưng cô sẽ không biết được nhiều gian nan đang đợi hai người họ vượt qua.
Tiểu Khiết đến công ty bằng xe buýt, Tuyết Liên thấy cô đến thì cầm cốc cafe đến chỗ cô :"Chào buổi sáng." Nói rồi cô đặt cốc cafe lên bàn cho Tiểu Khiết rồi đi về bàn làm việc.
Cả ngày của cô trôi qua bình thường, buổi sáng làm việc, làm việc, buổi trưa ăn trưa cùng Tuyết Liên rồi lại tiếp tục làm việc và làm việc.
Đến chiều tối, cô cùng Tuyết Liên đi ăn tối rồi về nhà, cả ngày nay anh và cô không nói chuyện khiến cô thực nhớ anh. Xe dừng trước khu nhà Cường Thịnh, Tiểu Khiết bước xuống xe. Cô đang chuẩn bị bước vào khu nhà thì điện thoại reo lên, là điện thoại của Lý Nhiệm Kỳ, nhưng sao lại không hiện tên mà chỉ có mỗi dòng số thôi vậy?
- "Alo, có chuyện gì vậy?" Cô áp điện thoại lên tai nghe.
Lý Nhiệm Kỳ đang đỗ xe gần đó nhìn bóng dáng cô :"Mình nói chuyện một lát được không?"
- "Có chuyện gì sao?" Cô cau mày hỏi.
Lúc này, một nhân viên của khu nhà Cường Thịnh chạy đến chiếc xe của anh lịch sự gõ cửa, anh hạ cửa kính xe xuống, nhân viên lịch sự nói.
- "Xin lỗi quý khách, chỗ này không thể đỗ xe ạ, tầng hầm ở phía bên kia ạ."
Nhưng Lý Nhiệm Kỳ không quan tâm chỉ nhìn về phía cô, cô cũng đã nhìn thấy anh :"Lý Nhiệm Kỳ, anh mau đỗ xe đi chỗ khác."
- "Anh gì ơi, anh có nghe thấy không? Hình như anh uống cả rượu nữa sao? Uống rượu không được lái xe đâu." Nhân viên tiếp tục nói.
- "Không sao, nếu có bị gì tôi đã có vợ tương lai của mình lo rồi." Anh nhìn cô nói.
Tiểu Khiết nghe thấy thì cau mày :"Lý Nhiệm Kỳ, anh say rồi, mau trở về đi, đợi anh tỉnh táo hơn chúng ta sẽ nói chuyện."
Cô cúp máy quay người vào trong, Lý Nhiệm Kỳ bước xuống xe :"Đàn Tiểu Khiết, em đứng lại đó cho anh, em đang chạm tới giới hạn của cùng của anh thì đừng trách anh."
Nhân viên thấy thế thì nói :"Cô gì ơi, cô mau khuyên anh ấy lại đi, anh ấy uống nhiều quá rồi không nên tiếp tục lái xe đâu, còn nữa chỗ này không thể đỗ xe được."
Tiểu Khiết lạnh nhạt nói :"Anh ấy sẽ đi ngay thôi anh không cần quan tâm đâu." Nói rồi cô bỏ đi vào trong khu nhà.
Lý Nhiệm Kỳ chạy theo cô vào trong thì bị nhân viên chặn lại, anh ta tức giận rút vài tờ tiền trong túi ra rồi ném chìa khóa xe vào tay nhân viên :"Giúp tôi đỗ xe vào hầm."
Nhân viên thấy tiền thì sáng mắt lên :"Được, được ạ, Aiza, vợ chồng sắp cưới không thể tránh khỏi việc cãi nhau nhưng phụ nữ dễ lắm, chỉ cần...như thế...đó..là được thôi." Vừa nói anh ta vừa giơ tay phụ họa cảnh nam nữ ân ái.
Lý Nhiệm Kỳ nghe xong bỏ đi chạy theo cô, Tiểu Khiết bước vào mở cửa nhà ra, đang định đóng cửa nhà thì bị một cánh tay ngăn lại, Lý Nhiệm Kỳ một người mùi rượu nồng nặc bước vào, anh ta sẵn tiện đóng cánh cửa lại.
- "Lý Nhiệm Kỳ, anh làm gì vậy? Mau ra ngoài cho tôi." Cô lo sợ nói.