Nửa đêm tại phòng bệnh của Tiểu Khiết, cô đang nằm ngủ say trong lòng anh, điện thoại đặt trên đầu giường vang lên.
"Tít...tít...tít". Trần Gia Kiệt cau mày, vội cầm lấy điện thoại nhấn nút nghe sợ cô tỉnh giấc.
- "Có chuyện gì vậy?" Là Trịnh Ly, không biết nửa đêm gọi cho anh có chuyện gì?
Bên kia, bà Doãn đưa ánh mắt khích lệ nhìn Trịnh Ly, cô ta ấp úng nói.
- Kiệt, bác gái...bác gái nửa đêm lên cơn đau tim, anh mau đến đây đi."
Trần Gia Kiệt ngồi dậy :"Tôi biết rồi, em chăm sóc bà ấy giúp tôi, tôi sẽ đến ngay."
Anh tắt máy rồi mặc áo khoác vào, trước khi rời khỏi phòng anh quay lại hôn lên trán cô, đưa tay ngắt nhẹ má cô.
Trần Gia Kiệt lái xe đến biệt thự của bà Doãn, anh đi lên phòng.
Trịnh Ly đang ngồi cạnh đầu giường của bà, thấy anh đến cô đứng dậy.
- "Kiệt, anh đến rồi sao?"
- "Mẹ tôi thế nào rồi?" Anh hỏi.
Trịnh Ly nhìn bà, cách này thật hữu dụng :"Bác ấy đã đỡ hơn nhiều rồi, cũng muộn rồi hay anh ở lại đây nghỉ ngơi đi rồi sáng mai sẵn đến công ty luôn."
Anh bỏ qua lời nói đó, đi về phía bà Doãn :"Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi?"
Thật ra anh biết bà đang sắp xếp chuyện anh và Trịnh Ly, anh biết nhưng vẫn đến là vì anh muốn nói rõ chuyện này để họ không cần hao tâm tốn sức nữa.
Bà Doãn lắc đầu :"Ta khỏe hơn nhiều rồi."
Trần Gia Kiệt quay đầu lại nhìn Trịnh Ly :"Em xuống bếp làm tí gì đó đi, tôi muốn ăn."
Trịnh Ly mỉm cười đi xuống bếp, cô nghe vậy háo hức chuẩn bị nấu cho anh, nhưng anh chỉ muốn đuổi cô đi để nói chuyện với mẹ anh thôi.
- "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."
- "Nếu con muốn nói chuyện về con và con bé đó thì im miệng lại cho mẹ."
Trần Gia Kiệt kiên quyết nói :"Con yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con, con không muốn tổn thương Trịnh Ly nên mẹ và cô ấy đứng tốn công phí sức nữa."
"Bốp." Mẹ Doãn đưa tay tát anh một bạt tai.
- "Con dám nói chuyện với mẹ như vậy sao? Con bé đó đã có vị hôn phu, chuẩn bị cưới, con như vậy là làm kẻ thứ ba.
Bên má của anh dần đỏ lên, nhưng lông mày không hề nhíu lại chỉ một giây :"Cô ấy đã hủy hôn rồi, từ trước đến nay chuyện gì con cũng nghe mẹ nhưng riêng chuyện tình cảm của con thì không thể."
Nói rồi anh đứng dậy mở cửa ra khỏi phòng.
Nhưng....
- "Đứng lại cho ta." Mẹ Doãn ngăn bước chân anh.
- "Nếu con đã cố chấp như vậy thì đừng trách ta, đến cuối cùng người chịu tổn thương nhiều nhất sẽ là con bé."
Anh cau mày, quay người lại :"Nếu mẹ làm tổn thương cô ấy thì mẹ cứ xem như chưa có người con trai này." Nói rồi anh bỏ đi.
Bà Doãn tức giận vừa vuốt ngực vừa điều chỉnh hô hấp. Anh bước ra khỏi phòng gặp Trịnh Ly đang bưng đồ ăn lên.
- "Kiệt, anh đi đâu vậy, em nấu xong rồi, anh mau ăn thôi."
Trần Gia Kiệt nhìn cô ta :"Tôi bận rồi, em ăn đi, tôi đi đây."
Sáng sớm, anh đến công ty làm việc, còn Tiểu Khiết phải nằm lại ở viện ba ngày để theo dõi, cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định xuống phòng bệnh của Uông Nhã.
- "Cút, cô cút ngay cho tôi." Uông Nhã thấy cô đến kích động ném cái gối về phía cô.
Tiểu Khiết nhàn nhạt lên tiếng :"Kích động như vậy làm gì, chỉ ảnh hưởng đến đứa bé."
Uông Nhã đưa đôi mắt hận thù nhìn Tiểu Khiết :"Hừ, có phải cô thấy tôi vẫn còn đứa bé nên xuống đây tìm cách hãm hại tôi sao, đừng vọng tưởng, cút." Cô ta cầm lấy bình hoa ném về phía cô.
- "Cẩn thận." Một vòng tay ôm lấy cô, đỡ lấy bình hoa kia.
Uông Nhã kinh ngạc nhìn màn vừa rồi, là Lý Nhiệm Kỳ đỡ lấy bình hoa cho cô.
"Choang" Tiếng bình hoa rơi xuống đất vỡ tan tành.
- "Kỳ, anh không sao chứ?" Uông Nhã lo lắng hỏi.
Tiểu Khiết nhìn máu đang chảy ở tay anh :"Lý Nhiệm Kỳ, anh bị thương rồi, mau đi xử lí vết thương thôi."
Uông Nhã như phát điên lên :"Kỳ, anh đừng đi, đứng lại, Đàn Tiểu Khiết, con tiện nhân, tôi hận cô, hận chết cô..."
Tiểu Khiết bỏ qua lời cô ta nói, kéo anh ta đi tìm Giản Tử Hạo, anh ta miễn cưỡng băng bó vết thương cho Lý Nhiệm Kỳ. Đến gần trưa vết thương được xử lí, anh ta và cô cùng trở về phòng bệnh của Uông Nhã.
Giữa đường gặp Trần Gia Kiệt, nhìn thấy anh cô mỉm cười tinh nghịch chạy về phía anh. Trần Gia Kiệt dang tay ôm gọn lấy cô vào lòng như thể đang đánh dấu chủ quyền.
- "Sao lại đi cùng hắn ta vậy?" Anh hỏi.
Tiểu Khiết đẩy anh ra, biết anh đang ghen, cô mỉm cười tinh nghịch.
- "Anh ấy đỡ lấy bình hoa từ Uông Nhã thay em nên bị thương, em đưa anh ấy đi xử lí vết thương."
Lý Nhiệm Kỳ đứng nhìn họ như vậy trong tim dâng lên cảm xúc tiếc nuối, người con gái đó đáng lẽ phải là của anh, "tít..tít..tít". Là điện thoại của Lý Nhiệm Kỳ, một dãy số lạ gọi cho anh, anh cầm điện thoại đi chỗ khác.
Trần Gia Kiệt ngắt mũi cô :"Đừng tìm đến cô ta nữa, bị thương thì biết làm thế nào."
- "Vâng." Cô ngoan ngoãn nghe lời.
- "Em muốn đi dạo." Anh gật đầu rồi cùng cô ra vườn hoa trong bệnh viện.
Lý Nhiệm Kỳ đi chỗ khác nghe điện thoại :"Alo".
- "Cậu là Lý Nhiệm Kỳ?" Người gọi đến là bà Doãn.
Lý Nhiệm Kỳ cau mày :"Phải, xin hỏi ai vậy?"
- "Tôi là mẹ của Trần Gia Kiệt, chúng ta gặp nhau được không?"
Lý Nhiệm Kỳ nghe vậy thì lạnh lùng nói :"Tôi không có chuyện gì để nói cả, tôi tắt máy đây."
- "Khoan đã, chuyện này liên quan đến Đàn Tiểu Khiết, quán cafe Love cạnh trung tâm thương mại chiều nay 2 giờ, nếu không đến cậu chắc chắn sẽ hối hận."
Tiểu Khiết cùng anh đang đi dạo thì Tuyết Liên đến :"Ây, cậu ăn gì chưa? Tớ có mua cháo, ăn chút nhé."
Trần Gia Kiệt bên cạnh cau mày, anh quên mất cô chưa ăn gì thế mà lúc giờ cùng cô đi dạo như vậy.
Tiểu Khiết vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế đằng đó, cầm lấy hộp cháo ăn ngon lành. Tuyết Liên nhìn Tiểu Khiết ăn như vậy thì nhìn anh nói.
- "Trần tổng, anh bỏ đói bạn tôi sao?"
Trần Gia Kiệt ho khan rồi bỏ đi, đúng lúc gặp Ngô Đồng cùng người phụ nữ hôm đó - Hạ Tử Lộ đang đi đến, Hạ Tử Lộ đi đến chỗ hai có gái kia, còn Ngô Đồng cùng Trần Gia Kiệt đi đến phòng của Giản Tử Hạo.
Đến chiều Lý Nhiệm Kỳ chần chừ mãi quyết định đến chỗ hẹn gặp người phụ nữ đó, anh đến đã thấy bà ngồi sẵn ở đó chờ.
- "Chào phu nhân, thật có diễm phúc khi gặp mặt."
Bà Doãn nhìn anh ta rồi nói :"Không cần khách sáo, ngồi xuống đi."
Lý Nhiệm Kỳ ngồi xuống, một tập tài liệu được đẩy về phía anh, Lý Nhiệm Kỳ cau mày nhìn bà.
- "Theo quan sát của tôi, tôi nhận ra cậu còn yêu Đàn Tiểu Khiết, tôi sẽ giúp cậu một tay giành lại người phụ nữ cậu yêu."