Tiểu Khiết đang mơ màng ngủ thì cảm nhận được sự mát lạnh ở phía ngực, cô mơ hồ động đậy, từ từ mở mắt ra.
- "Ưʍ..em mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi." Cô khẽ nói, giọng nói như đứa trẻ tội nghiệp.
Trần Gia Kiệt thật yêu chết đi dáng vẻ hiện tại của cô, anh mỉm cười cưng chiều mặc áo lại cho cô rồi đắp chăn lại, sau đó quay người bước vào phòng tắm lần nữa, anh cần nước lạnh, nước lạnh để dập tắt đi sự nóng nực khó chịu này.
Sáng hôm sau, Trần Gia Kiệt đưa cô đến chỗ Giản Tử Hạo kiểm tra lại một lần nữa để xuất viện. Tuyết Liên cũng đang bên cạnh.
- "Tuyết Liên, đợi mình lát nữa chúng ta cùng đến công ty." Cô ngồi trên ghế nói.
Trần Gia Kiệt cau mày :"Không được, dù sao nếu xuất viện được thì em vẫn còn yếu, ở nhà cho anh."
Tuyết Liên bất mãn :"Trần tổng, chân là của cô ấy."
- "Đồng Tuyết Liên, anh đã nói là em nhanh chóng xin nghỉ việc ở công ty rồi mà, nếu em muốn làm việc thì đến chỗ anh, anh sẽ cho em làm việc, tiền lương sẽ gấp đôi công ty đó." Giản Tử Hạo nói.
Tuyết Liên phụng phịu :"Nhưng đó là công việc em yêu thích."
Giản Tử Hạo bỏ qua lời cô, quay sang nhìn Trần Gia Kiệt.
- "Được rồi, không có gì đáng ngại nữa, hôm nay có thể xuất viện rồi."
- "Em muốn đi dạo cùng Tuyết Liên, lâu rồi bọn em cũng chưa đi cùng nhau." Tiểu Khiết nói.
Tuyết Liên cười :"Đúng, đúng, chúng ta hôm nay nghỉ một buổi đi mua sắm."
Anh chạm nhẹ lên trán cô :"Vậy em đi đi, đến tối nhớ về nhà anh, anh có việc phải đến công ty."
Tổng giám đốc như anh đâu phải muốn nghỉ là nghỉ được, mấy hôm nay anh đã cạnh cô suốt rồi, bây giờ công việc cần anh xử lí đang rất nhiều.
Giản Tử Hạo cởϊ áσ blouse ra :"Vậy cậu đi đi, để tôi đi cùng hai người đẹp này."
Anh gật đầu rồi quay sang cười với cô, Tiểu Khiết cười lại với anh rồi họ chuẩn bị rời đi.
Tuyết Liên cùng Tiểu Khiết kéo nhau chạy xung quanh khu mua sắm, đằng sau Giản Tử Hạo cực khổ xách đồ cho hai người, anh là ai chứ, là viện trưởng mà phải làm việc này sao? Nhưng chỉ vì một câu nói của Tuyết Liên thôi anh phải cam chịu đến vậy.
- "Giản Tử Hạo, ngay cả việc xách đồ anh cũng không làm được thì đừng mơ tối nay sẽ được lên giường ngủ cùng em."
Thế là anh phải vừa thanh toán vừa xách đồ.
Ba người không hề hay biết, phía góc khuất đằng kia có hai người mặc quần áo màu đen luôn đi theo họ.
Đi dạo đến mỏi chân hai cô mới ngồi xuống một chiếc bàn ở phía nghỉ chân, Giản Tử Hạo đã đi mua nước.
- "Tiểu Khiết, cậu cầm lấy bộ váy này đi, đây là bộ váy ngủ mẫu mới nhất, gợi cảm nhất, tối nay hãy mặc cho Trần tổng xem, anh ấy sẽ chảy máu mũi cho mà coi." Tuyết Liên nói.
Tiểu Khiết nhìn bộ quần áo Tuyết Liên đang cầm, chỉ là hai mảnh vải mỏng nối liền nhau bởi sợi dây, nếu mặc cái này vậy chẳng khác sẽ không mặc đồ sao?
- "Không, đây rõ ràng đâu phải là quần áo." Tiểu Khiết nói.
Tuyết Liên cười rõ tươi, hai cô gái nói chuyện rồi đi ăn cùng Giản Tử Hạo.
Đến tối, Giản Tử Hạo đưa Tiểu Khiết về khu Cường Thịnh rồi cùng Tuyết Liên về nhà. Tiểu Khiết nhập mật khẩu rồi đi vào nhà anh, lúc cô từ dưới lên đến đây luôn có cảm giác có người theo dõi mình nhưng khi quay lại thì lại không có ai phía sau.
"Tít...tít..tít." Trần Gia Kiệt gọi cho cô.
- "Bảo bối, em đã ăn gì chưa?" Anh hỏi.
Tiểu Khiết mỉm cười :"Em đã ăn tối cùng Tuyết Liên rồi, anh đã ăn chưa?"
- "Anh ăn rồi. Anh đang có việc bận, chắc sẽ về khuya nên em cứ ngủ trước nhé." Anh nói.
Tiểu Khiết nhìn bộ váy ngủ Tuyết Liên đưa cho mình đang nằm trong giỏ sách :"Em sẽ đợi anh."
Anh cười :"Được, vậy anh sẽ cố gắng về sớm."
Tiểu Khiết tắt điện thoại bước vào nhà tắm, cô chần chừ mãi mới mặc bộ quần áo ngủ đó. Tiểu Khiết như không thể tin vào mắt mình nữa, bộ dạng của cô lúc này trông thật kíƈɦ ŧìиɦ. Mái tóc búi gọn lên để lộ phần cổ trắng ngần, xương quai xanh tinh xảo, phía dưới chiếc áo ngực cô hiện lên mờ ảo, chiếc quần ngắn che đi cặp mông của cô, hai má của cô ửng hồng nghĩ đến khi anh nhìn thấy bộ dạng này của mình. Trời hơi lạnh nên cô lấy áo khoác mỏng khoác lên người che đi cơ thể mềm mại, động tình này.
"Binh boong..binh boong.." Ngoài cửa có người nhấn chuông. Là anh sao? Nhưng anh có mật khẩu cơ mà, sao lại nhấn chuông? Cô nhẹ nhàng đi về phía cánh cửa.
- "Ai vậy?" Cô cẩn thận hỏi.
Bên ngoài Uông Nhã đang khẩn trương nắm hai tay lại, cô ta nhìn về phía góc tường bên kia, một người đàn ông nhìn cô ta bằng ánh mắt đe dọa, rồi gật đầu như mệnh lệnh bảo cô ta thực hiện.
Cô ta điều chỉnh lại tinh thần rồi trả lời :"Tiểu Khiết, là tôi."
Là Uông Nhã, sao cô ta biết được nhà của anh? Cô ta đến đây làm gì? Nghe giọng nói có phần không được tự nhiên.
Tiểu Khiết nghĩ cô ta giờ cũng đang là phụ nữ có thai, có lẽ sẽ không làm được gì mình đâu. Nghĩ vậy cô liền mở cánh cửa ra.
- "Cô đến đây làm gì?" Tiểu Khiết hỏi.
Uông Nhã nói :"Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Tiểu Khiết gật đầu, mở rộng cửa ra để cho cô ta vào rồi bước vào trong.
Tiểu Khiết đi xuống bếp lấy ly nước cho cô ta và lấy cho mình một ly, Tiểu Khiết đặt hai ly nước lên bàn.
- "Có chuyện gì vậy? Mau nói đi." Tiểu Khiết nói.
- "Thật ra không có chuyện gì lớn, chuyện là dạo này tôi gặp khó khăn muốn mượn cô một ít tiền, chắc cô sẽ không vô tâm đến nỗi không cho tôi mượn chứ?"
Tiểu Khiết cau mày :"Sắp làm người của Lý gia mà cô cũng thiếu tiền sao?"
- "Ừm..Tại vì, tôi chưa muốn phụ thuộc vào họ quá nhiều."
Tiểu Khiết thấy cô ta nói cũng đúng liền đi vào phòng lấy cho cô ta ít tiền mặt, bên ngoài Uông Nhã lấy từ trong túi ra một túi thuốc nhỏ dạng bột màu trắng, cô ta lo sợ đổ túi thuốc vào ly nước của Tiểu Khiết, động tác có phần khẩn trương.
Tiểu Khiết đưa tiền cho cô ta rồi cầm lấy ly nước của mình uống một ngụm, Uông Nhã nhìn về phía cô trắng ngần của cô đang lên xuống mà ánh mắt có chút sợ sệt.
- "Tôi..tôi về đây." Uông Nhã đứng dậy cầm lấy túi sách của mình.