Lúc anh và cô đến thì mọi người đã đến đầy đủ, Giản Tử Hạo gọi đồ ăn cùng rượu lên.
- "Nào, uống một ly, lâu lắm rồi chúng ta mới cùng nhau ngồi ăn uống như vậy." Giản Tử Hạo nói.
- "Không ai được uống thay nhé, rượu này rất nhẹ, đừng lo." Giản Tử Hạo nâng ly lên.
Mọi người nâng ly rồi bắt đầu ăn, Giản Tử Hạo gắp thức ăn cho Tuyết Liên nhưng đều bị cô từ chối.
- "Dạo này em thấy rất khó ăn, em chỉ ăn mấy món nhẹ này thôi."
Giản Tử Hạo gật đầu rồi cất ly rượu của cô :"Nếu vậy em đừng uống rượu."
Trần Gia Kiệt múc canh cho Tiểu Khiết, cô cả ngày chưa được ăn gì thấy đồ ăn ngon như vậy liền như mèo đói mà ăn tới ăn tấp.
- "Ai dành ăn với em sao?" Anh cưng chiều hỏi.
Tiểu Khiết lắc đầu, hai má đỏ lên :"Em ăn giống heo sao?"
Anh mỉm cười tiếp tục gắp đồ ăn vào bát của cô.
Ngô Đồng không nói gì, anh ta chỉ ngồi uống rượu, bên cạnh Hạ Tử Lộ thật chẳng thể nào nuốt trôi.
Tiểu Khiết cùng Tuyết Liên quan sát Ngô Đồng và Hạ Tử Lộ, một lát sau Tuyết Liên lên tiếng.
- "Chị Tử Lộ, chị ra đây nói chuyện cùng tụi em, có một số chuyện em tò mò quá."
Hạ Tử Lộ gật đầu rồi đi về phía họ, căn phòng này rất rộng nên ba người phụ nữ ra một bên nói chuyện còn ba người đàn ông tiếp tục uống.
- "Chị Tử Lộ, chị và Ngô Đồng kia thật sự chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới sao?" Tuyết Liên nói.
Tử Lộ chần chừ rồi gật đầu, Tuyết Liên bĩu môi nói.
- "Chưa xem chúng em là chị em sao mà còn giấu, em nhìn ra hết rồi, chị là chị thích anh ta, mà anh ta cũng có vẻ thích chị, hai người chắc chắn là một cặp."
Tử Lộ buồn rầu kể cho họ chuyện đêm đó, nghe xong Tuyết Liên cùng Tiểu Khiết há hốc mồm.
- "Anh ta không chịu trách nhiệm sao?" Tuyết Liên nói rồi quay sang lườm Ngô Đồng một cái.
Bên này, Ngô Đồng lắc nhẹ ly rượu vang, nói.
- "Hình như người phụ nữ của cậu nhìn tôi."
Giản Tử Hạo cười khẩy :"Cậu bị hoang tưởng sao? Cô ấy là nhìn tôi đấy."
Tuyết Liên đặt tay mình lên tay Tử Lộ :"Chị, chi bằng chị hãy thử anh ta một chút đi, để xem anh ta có yêu chị không, nếu không chị hãy xin nghỉ việc xem anh ta nói gì."
- "Liệu có được không?" Tử Lộ hỏi.
Tiểu Khiết im lặng lúc giờ mới lên tiếng :"Chị yên tâm, Tuyết Liên cô ấy sẽ nghĩ ra cách."
Một lát sau...
Ba người đàn ông khó hiểu nhìn ba người phụ nữ đối diện đang uống rượu như nước lã. Trần Gia Kiệt cau mày, đi về phía cô, đỡ lấy thân người mảnh khảnh của Tiểu Khiết.
- "Không uống nữa, chúng ta về thôi."
Giản Tử Hạo đi về phía Tuyết Liên :"Liên, về thôi em."
- "Về cái đầu anh, đang vui, uống tiếp đi." Tuyết Liên nói.
Trần Gia Kiệt khiêu khích nhìn Giản Tử Hạo, người phụ nữ của anh ta đúng thật hung dữ, không hiền dịu như Tiểu Khiết nhà anh.
Ngô Đồng vẫn đứng im không nói gì với Tử Lộ, điều này càng khiến cho cô cầm chai rượu uống thêm.
Lát sau, ngoài cửa nhà hàng Úc, ba chiếc xe sang trọng đỗ một hàng. Trần Gia Kiệt bế Tiểu Khiết lên chiếc xe Ferrari, anh cài dây an toàn cho cô rồi phóng xe về nhà.
Tuyết Liên khập khiễng từng bước ra xe, cô nhất quyết không cho Giản Tử Hạo đỡ mình. Chiếc xe Maybach của họ rời đi ngay sau đó.
Ngô Đồng đi trước ra xe, phía sau Tử Lộ im lặng đi theo, cô ngồi lên ghế lái.
- "Em sang ghế phụ đi, để tôi lái cho."
Tử Lộ bước xuống xe đi sang ghế phụ ngồi.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, Tử Lộ im lặng một lúc mới lên tiếng.
- "Boss, tôi muốn xin nghỉ việc."
Ngô Đồng gật đầu :"Được, em muốn nghỉ bao nhiêu ngày?"
- "Tôi nghỉ luôn, không làm nữa."
"Két." Chiếc xe thắng gấp lại, Ngô Đồng cau mày nhìn Tử Lộ :"Em nói gì?"
- "Tôi muốn nghỉ việc, không phải nghỉ phép vài ngày mà muốn nghỉ luôn."
Ngô Đồng nói :"Hạ Tử Lộ, em ăn sạch sẽ tôi liền muốn cao chạy xa bay sao?"
Tử Lộ mở to mắt nhìn anh ta, hai má ửng hồng lên.
- "Ý...anh là?.."
Ngô Đồng quay sang nhìn vào mắt cô :"Tôi nghĩ mình thích em rồi, có lẽ thích từ rất lâu rồi nhưng bây giờ tôi mới nhìn ra điều đó."
Thật sao? Nhưng từ sau đêm đó anh không hề nói chuyện với cô nữa mà.
Mắt cô ươn ướt :"Tôi nghĩ mình cũng thích anh rồi, không, không phải là thích, mà là yêu."
Ngô Đồng mỉm cười :"Hạ Tử Lộ, dám có ý định trốn tôi, để tôi xem lát nữa nên xử em như thế nào?"
Nói rồi anh nhanh chóng lái xe về biệt thự.
Nhà của Uông Nhã, cô ta đang ngồi xem tivi thì chợt điện thoại có tiếng chuông. Là tin nhắn từ một email lạ, cô ta mở ra xem.
Uông Nhã mở to mắt nhìn đoạn video, bên trong là bằng chứng cô ta đứng trước nhà của anh cùng hình ảnh cô ta lo sợ rời đi.
Tay cô ta run run làm rớt chiếc điện thoại xuống sàn nhà, "bụp".
"Binh boong...Binh boong..." Lúc này ngoài cửa có nhân viên chuyển phát nhanh.
Uông Nhã ra mở cửa :"Có chuyện gì vậy?"
- "Tiểu thư, cô có chuyển phát nhanh, mời cô kí nhận."
Uông Nhã cau mày, kí tên rồi đi vào nhà mở phong bì ra, nội dung bên trong khiến cô ra suýt ngất tại chỗ.
Những bức hình cô ta cùng người đàn ông khác đang ân ái cùng nhau, đây là thời gian Lý Nhiệm Kỳ đi công tác, cô ta đã đi tìm chỗ dựa tạm thời khác.
Đầu óc cô ta hỗn loạn, sợ sệt có, lo lắng có, Uông Nhã nhanh chóng thủ tiêu những bức ảnh này.