Tuyết Liên đi xuống nhà tìm Giản Tử Hạo nhưng anh ta đã chết ở xó nào đó mà tìm chẳng ra. Cô hỏi.
- "Bác quản gia, Hạo đâu rồi ạ?"
Quản gia mang canh gà ra cho cô :"Nào, Tuyết Liên, ra đây ăn canh gà đã, canh này rất tốt cho em bé." Bác quản gia hớn hở gọi, bà rất vui mừng vì cô đã mang thai, thành phần ăn uống dạo này của cô được thay đổi theo chế độ mới.
Cha mẹ Giản Tử Hạo đang bên Singapore nghe được tin đã sắp xếp hành lí bay về đây sớm nhất có thể. Nhà có mỗi đứa con trai mà nó lại rất đào hoa, xem phụ nữ như quần áo, ông bà rất đau đầu, năm nay anh đã 29 tuổi nhưng vẫn chưa chịu thành gia lập thất, nghe thấy anh gọi điện thông báo họ sắp được lên chức liền vui vẻ cười không khép được miệng.
Tuyết Liên ăn bát canh gà rồi tiếp tục chủ đề :"Hạo đâu rồi ạ?"
- "Thiếu gia đang trong phòng ngủ trên lầu."
Tuyết Liên cau mày đi lên lầu, thấy anh đang trong phòng ngủ khác cô liền hỏi.
- "Anh làm gì vậy?"
Giản Tử Hạo mỉm cười :"Bảo bối, em bây giờ đang mang thai, chúng ta phải ngủ riêng, không thôi sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo, à, muộn rồi, em mau đi ngủ đi."
- "Giản Tử Hạo, anh thấy em mang thai rất xấu phải không? Tại sao lại tránh em như vậy?"
Khổ quá, người ta nói phụ nữ mang thai hay suy nghĩ lung tung quả không sai mà.
- "Không có, anh không hề có ý đó, mà đây là điều bắt buộc, ngoan, mau về ngủ đi."
Tuyết Liên thật khó hiểu, ngày trước thì luôn xin lên giường ngủ cùng cô, bây giờ lại thế này, có khi nào anh ta nɠɵạı ŧìиɦ không? Không được, không được, nhất quyết không được.
Tuyết Liên bày ra dáng vẻ tội nghiệp, cô nhẹ nhàng đi về phía anh, lao vào ngực anh :"Hạo, em muốn ngủ cùng anh."
Haiz, thật là biết cách lấy mạng anh, anh thật sự không thể chống đỡ nổi bộ dạng hiện tại của cô, bởi vì lúc nào cô cũng hung dữ mà bây giờ lại mềm yếu, ủy khuất anh như vậy, anh làm sao có thể suy nghĩ thêm được gì.
- "Được, được, anh sẽ ngủ cùng em."
Thôi thì cố vậy, anh sẽ làm hòa thượng trong thời gian tới vì bảo bảo của anh vậy.
Sáng hôm sau....
Trần Gia Kiệt tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp pha cafe, anh ra ban công ngồi, lấy điện thoại ra lên mạng xem tình hình thế nào.
Quả như những gì anh đoán, những bài báo viết rất sống động về chuyện đính hôn ngày hôm qua. Thư kí Triệu gọi đến cho anh.
- "Có chuyện gì vậy?"
Thư kí Triệu đang rất bận rộn, anh ta phải nghe điện thoại từ nhiều người trong sáng nay, chỉ bởi vì chuyện của anh ngày hôm qua.
- "Trần tổng, giá cổ phiếu của chúng ta đang giảm mạnh."
Anh không có gì lấy làm lạ :"Đó là điều đương nhiên, thương trường trước nay luôn như vậy."
Bữa tiệc đính hôn như vậy sẽ khiến cho các cổ đông khác phải không hài lòng mà bán ra cổ phiếu của mình, nhưng lại làm cho cổ phiếu của công ty anh hạ xuống mức thấp.
Tiểu Khiết tỉnh dậy thấy anh đang ngồi ở ban công, cô ngắm nhìn anh một lúc rồi dậy vệ sinh cá nhân. Tiểu Khiết đi xuống bếp nấu đồ ăn sáng, cô đi lên ban công thì anh cũng đang chuẩn bị đi vào.
- "Dậy rồi sao?" Anh hỏi.
- "Mình xuống ăn sáng thôi." Cô nói.
Anh gật đầu rồi nắm lấy tay cô đi xuống lầu. Họ ngồi vào bàn ăn, bữa sáng đơn giản chỉ một ít bánh mì rồi trứng, thêm một cốc sữa nóng.
Ăn sáng xong anh thay quần áo rồi lái xe chở cô đến công ty. Tiểu Khiết nhìn anh.
- "Em đi làm nha."
Anh gật đầu, xoa đầu cô :"Chỉ có thế thôi sao? Không hôn chào tạm biệt anh à?"
Mặt cô thoáng chốc đỏ bừng :"Anh làm gì vậy? Bây giờ có nhiều người đang qua lại mà."
- "Đây là kính một chiều." Anh nhắc.
Không còn cách nào khác cô liền phải hôn anh rồi mới được đi làm. Còn anh hôm nay phải đến công ty giải quyết việc cổ phiếu và làm cho hội đồng quản trị yên tĩnh lại.
Tiểu Khiết cầm bản thảo đi vào công ty, trưởng phòng đi đến cạnh cô.
- Tiểu Khiết, việc tôi giao cho cô lần trước đã làm xong chưa, sáng nay phải hoàn thành cho họ rồi."
Tiểu Khiết gật đầu :"Đây ạ."
- "Ừ, tốt lắm một lát nữa cô đến gặp họ đi, họ hẹn tại quán cafe cạnh công ty mình."
- "Vâng." Cô đáp.
Tiểu Khiết mang bản thảo đến quán cafe, cô ngó nghiêng tìm người đó nhưng trong đây nhiều người như vậy, rốt cuộc là ai.
Tiểu Khiết đứng một hồi rồi quyết định đi về phía người đàn ông mặc âu phục đang ngồi một mình ở kia. Tiểu Khiết khẽ hỏi.
- "Thật xin lỗi, cho tôi hỏi anh có phải là Diệp Thần không ạ?"
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô, anh ta cũng khá đẹp trai, khuôn mặt thư sinh lại hiền lành, anh ta còn đeo thêm cặp kính trông rất đẹp, nhìn con người này thật lãng mạn theo kiểu Pháp.
Người đàn ông nhìn Tiểu Khiết một lúc, thật không ngờ thời buổi này còn có một cô gái đẹp như vậy mà không cần son phấn lòe loẹt.
- "Phải."
Cô mỉm cười ngồi xuống đối diện :"Chào anh, tôi là Đàn Tiểu Khiết, nhân viên của công ty Lam Điền, anh là khách hàng đã yêu cầu chúng tôi thiết kế một căn nhà cạnh thành phố phải không ạ?"
Diệp Thần mỉm cười, gật đầu. Lúc này nhân viên đi đến :"Xin hỏi, tiểu thư dùng gì ạ?"
- "Cho tôi.." Tiểu Khiết mỉm cười nói.
- "Cho cô ấy một ly nước cam, loại cam nhập khẩu từ Nhật Bản."
Nhân viên gật đầu rồi đi vào. Tiểu Khiết mỉm cười cảm ơn với anh ta.
- "Đây là bản thiết kế, mời anh xem qua, nếu có sai sót cứ nói tôi sẽ cố gắng sửa ạ."
Diệp Thần nhận lấy bản vẽ từ phía cô, anh xem qua rồi gật đầu, anh hoàn toàn tán thành với kiểu thiết kế này của cô.
- "Không cần sửa gì nữa, tôi thấy rất được."
Tiểu Khiết gật đầu :"Anh hình như mới về nước, anh làn này về để định cư sao?".
- "Ừ, lần này trở về tôi muốn tìm đứa em gái thất lạc hồi nhỏ của tôi." Anh nói.
Tiểu Khiết gật đầu, Diệp Thần nhìn cô :"Cô đã làm việc này được mấy năm rồi?"
- "Hai năm ạ." Cô nói.